404 vô cùng cao hứng!Cuối cùng kí chủ đã để ý tới nó, lập tức vui vẻ nói: “Ai thê thảm thì tuyển thôi! Càng thê thảm càng tốt!
Tiêu Vũ: “.........” Ha, Cảm ơn!
“Ký chủ, là thế này, chỗ tôi có một cuốn sách, giờ đang cần một vị ký chủ đến đó, cô xem xem khi nào lên đường thì tốt?”
“....... Có ý gì?”
404 liền giải thích: “Tuy rằng hệ thống chúng tôi sẽ hướng dẫn ký chủ cách đi đến đỉnh cao cuộc đời, nhưng điều kiện kiên quyết để ký chủ có cuộc sống mới là phải nhập vào thân thể của người khác, mà thân thể này yêu cầu là ký chủ phải hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ.”
A,thực sự có lời, dù sao đây cũng là chuyện mua bán, đâu thể chiếm hết lợi ích của người khác mà không muốn trả giá, Tiêu Vũ cơ bản hiểu rõ đạo lý này.
“Vậy có nghĩ là tôi có thể đến một thế giới khác sống?” Tiêu Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi lại.
404 ây da một tiếng, nói tiếp: “Đương nhiên, để tôi cho cô xem một trường hợp đã thành công. Cô nhìn xem, cô gái này tên là La Thiến, cuộc sống trước kia thảm dữ lắm. Ba mươi vạn tiền dưỡng lão đều phải dùng để chữa bệnh mà cuối cùng chữa đâu khỏi, rốt cuộc bị tôi chọn trúng. Sau đó, nhờ có sự chỉ đạo tỉ mỉ của tôi, cô ấy ngày đêm nỗ lực, cuối cùng tôi đã thành công giúp cô ấy thăng chức tăng lương, lên làm tổng giám đốc, đảm nhiệm vị trí CEO, cưới được bạch phú mỹ, ấy nhầm.... là cao phú soái, đi đến đỉnh cao cuộc đời. Thế nào? Có thấy phấn khích không?”
Tiêu Vũ: “....... Lợi hại vậy sao?”
404 ưỡn bộ ngực không tồn tại của mình mà nói: “Đương nhiên, giờ chúng ta xuất phát luôn đi!”
“Chờ đã, tôi sẽ nhập vào người như thế nào?”
“Thiên kim tiểu thư.” 404 nói chắc nịch.
“Thiên kim tiểu thư?” Hai mắt Tiêu Vũ sáng ngời, nhưng vẫn rụt rè hỏi: “Còn có cái gì nữa không?”
404 do dự trong chốc lát rồi nói: “Chắc... không có?”
Tiêu Vũ: “.....”
Chết tử tế làm sao bằng được sống, nếu có thể sống mắc gì phải chọn cái chết chứ? Tiêu Vũ đương nhiên tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ có cuộc sống mới, có thể sống tốt hơn bây giờ, hưởng thụ vinh hoa phú quý trước kia chưa bao giờ được hưởng thụ, đương nhiên quá tốt.
Vậy nên, vào thời khắc mở mắt ra, thấy một tầng màu trắng toát, Tiêu Vũ chẳng hiểu gì cả.
Thậm chí khi nhận ra mình không thể nhúc nhích được, cô vẫn chẳng hiểu sao lại thế.
Chớp chớp hai mắt, nghe tiếng ầm ĩ xung quanh, cuối cùng Tiêu Vũ biết mình đã đầu thai,cũng biết thân thể của nguyên chủ cô nhập vào giờ đang ở bệnh viện.
“404, sao tôi cảm giác phòng bệnh này không giống phòng dành cho thiên kim tiểu thư gì hết vậy?”
Nhưng trả lời Tiêu Vũ là một sự im lặng, lúc đầu cô cứ tưởng 404 chưa tới, hoàn toàn không nghĩ rằng nó không biết nên trả lời cô thế nào.
“Mẹ ơi.” Giọng bé trai non nớt vang lên.
Tiêu Vũ quay đầu nhìn lại, thấy một bé trai vô cùng xinh xắn, hai mắt to tròn xoe mà sáng ngời, nhưng ánh mắt không có thần lắm, mũi nhỏ cao,cái miệng chúm chím rất mê người. Đúng là một đứa bé mà người ta vừa thấy đã hận không thể ôm ngay vào lòng, nhưng nhóc quá gầy, gầy đến không thấy cặp má phúng phính trẻ con hay có, gầy đến trơ xương, gầy đến cái đầu lung lay như sắp lìa khỏi cổ.
“Lau tay ạ.” Bé trai nói, cố hết sức vắt khô cái khăn lông trong thau nước, sau đó lau tay cho Tiêu Vũ.
Cậu bé trông chỉ mới 2,3 tuổi, trong phòng bệnh ngoài trừ bệnh nhân cùng người nhà của bọn họ, cũng không có những người khác. Chỉ có một cậu bé cố hết sức chiếu cố chính mình, Tiêu Vũ cảm thấy ở sâu trong nội tâm rất vô cùng áy náy, còn bé như vậy, đang trong độ tuổi vui vẻ, vô lo vô nghĩ mà phải chăm sóc mình.
Sau khi lau tay cho cô xong, cậu bé ôm chậu nước lớn đi vào WC đổ nước. Sau đó mang theo chậu nước trống không chạy về, bò lên giường bệnh của Tiêu Vũ, đút cho cô một chút nước.
Cậu bé thật sự hiểu chuyện, động tác cũng vô cùng thuần thục, cậu để ly nước có ống hút sang một bên, sau đó lấy chiếc ví để dưới gối, lấy hai đồng tiền trong đó ra, nói với Tiêu Vũ: “Mẹ ơi, con đi mua cơm sáng nhé.”