Quý Huyền liền nói: “Lát nữa ba sẽ nói thư ký đi mua đồ ăn sáng cho con.”
Quý Du ngạc nhiên, nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói:“Vậy chè kia của ai?”
Quý Huyền nghĩ cho cô bé biết trước để chuẩn bị tâm lý cũng tốt, liền nói: “Cho em trai con.”
Quý Du hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình có em trai ruột, chỉ nghĩ là đứa bé trai nào đó trong bệnh viện nên thấy ghen tị!
Cô bé chỉ vào mũi ba mình lớn tiếng nói: “Bình thường cha không có thời gian chơi với con, thế mà lại có thời gian đi thăm em trai. Cha không phải người cha tốt, con ghét cha.”
Quý Huyền không thèm dỗ Quý Du, cứ mặc kệ cô nhóc, dù sao nói chán sẽ im. Quả nhiên, Quý Du mắng được hai phút thì cạn kiệt vốn từ, cô bé mới sáu tuổi nên vốn từ vựng tất nhiên không phong phú như người lớn, huống chi là từ dùng để mắng chửi.
Mắng hết tất cả những gì mình nghĩ ra xong, Quý Du chán đời dựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm thấy như toàn thế giới đều vứt bỏ cô nhóc!
Quý Huyền: “....” Buồn xuân thương thu cái chi không biết, làm như mình là Lâm Đại Ngọc* không bằng!
Tới bệnh viện, Quý Huyền một tay cầm hộp giữ ấm, tay kia dắt Quý Du đi vào.
Chưa vào đến cửa đã nghe Tiêu Vũ nói:
“Con trai, mẹ muốn uống nước.”
“Con trai, lau miệng hộ mẹ với.”
“Con trai, hát một bài nghe đi.”
Quý Huyền: “.....” Cơn tức giận dần được châm lên trong lòng Qúy Huyền,anh đùng đùng chạy vào chất vấn Tiêu Vũ: “Không phải anh đã thuê hộ lý cho em rồi sao! Sao cứ sai Tiểu Quang làm thế? Em làm mẹ kiểu gì vậy hả?”
Tiêu Nhược Quang đang lau miệng cho Tiêu Vũ liền quay đầu lại nhìn Quý Huyền. Tiêu Vũ chớp chớp mắt nhìn Quý Huyền, rất bình tĩnh phun ra một câu: “Chị Vương đi đại tiện rồi.”
Quý Huyền: “.... Dù gì thì em cũng tốt nghiệp cấp 3 rồi, có thể nói năng uyển chuyển một chút không!”
Tiêu Vũ cười: “Cấp 3 thì sao chứ? Bộ tôt nghiệp cấp 3 thì không phải đi đại tiện chắc? Tôi không nói đi đại tiện thì sao anh biết chị ấy đi đại tiện?”
Quý Huyền giơ tay đầu hàng, nói: “Rồi rồi, anh biết rồi.”
Sau khi khiến Quý Huyền ghê tởm thành công, Tiêu Vũ vui vẻ hỏi: “Anh có mang quần áo tới không?”
Quý Huyền tức giận: “Em chỉ nhớ mỗi quần áo thôi sao?”
Tiêu Vũ đang tính hỏi chứ còn muốn cô nhớ gì nữa thì đột nhiên cô nhìn thấy cô bé đứng cạnh Quý Huyền, Tiêu Vũ liền nghiêm túc quan sát cô bé.
Quý Du lập tức căng thẳng nắm chặt tay Quý Huyền, không dám động đậy gì.
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm một lát thì nói: “Quý Huyền, đây là con gái anh à? Sao không giống anh chút nào hết vậy?”
Quý Huyền: “....”
Quý Du: “....”
Quý Du đột nhiên òa khóc nức nở: “Oa a~~~”
Quý Huyền quát: “Đồ ngốc, đây là con gái em đó!!!”
Tiêu Vũ lại nghiêm túc nhìn, cười nói: “Là Quý Du hả? Trông không giống em gì cả!”
Vì thế, Quý Du lại khóc lớn hơn.
Quý Huyền: “.....” Bởi vì con bé giống bà nội nó đó!
Vất vả lắm Ban Trinh Diệp mới dỗ Quý Du nín, Tiêu Vũ bỗng có lương tâm nói: “Tiểu Du này! Con xinh đẹp hơn hồi nhỏ nhiều đó!”
Quý Du dậm chân thật mạnh một phát, “ Hứ! “ một tiếng. Giờ mới muốn lấy lòng bé à, muộn rồi!
Tiêu Vũ lại nói:“Nhưng mà thích khóc quá.”
Quý Du nhìn Tiêu Vũ, miệng mếu máo.
Ban Trinh Diệp: “....” Đệt! Bà đây mới dỗ con bé nín đó.
“Tuy nhiên con gái thích khóc tí cũng chả sao.” Tiêu Vũ lại lật lọng.
Vì thế miệng Quý Du nhếch lên, cô bé đi tới bên cạnh Tiêu Vũ nói: “Vì cha cầu xin con đến thăm mẹ nên con mới đến đấy.”
Tiêu Vũ cười liếc Quý Huyền một cái, rồi tiếp tục nhìn Quý Du.
Quý Du liền hỏi cô: “Mẹ bị sao vậy? Cha bảo mẹ bị tai nạn xe, mẹ có đau lắm không?”
Tiêu Vũ cười đáp: “Không đau lắm lắm, chỉ bị thương một chút thôi!”
Quý Du tin là thật nói: “Ai bảo mẹ không chịu cẩn thận! Cô giáo đã dạy, đi đường phải đi bên phải, đèn đỏ phải dừng, đèn xanh mới được đi.”
Tiêu Vũ ừ ừ cho có, sau đó hỏi: “Quý Du đang học Tiểu học sao?”