Quý Huyền nhíu mày, bình thản gọi: “Quý Du!”
Quý Du nhìn sang, khuôn mặt trái xoan phúng phính, đôi mắt xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn, miệng anh đào xinh xắn, tóc dài đến đùi, xoăn kiểu tự nhiên, rất hiếm thấy trong nước.
Thấy cha về, tức giận trên mặt Quý Du từ từ biến mất, khóc lóc nói: “Sao giờ cha mới về?”
Thật ra không phải đồ ăn không thể ăn, chẳng qua một người ngồi ăn tối chẳng thấy ngon mà thôi.
“Lại tức giận à?” Quý Huyền đưa áo khoác cho người hầu cất đi, nói: “Hôm nay con sao thế?”
“Cơm khó ăn quá, đồ ăn cũng thế, canh cũng vậy luôn.” Quý Du tủi thân kể lể.
Quý Huyền day day huyệt Thái Dương, nói với bảo mẫu: “Mang hai tô mì ra đây.”
Bảo mẫu lập tức đáp ứng, đúng lúc còn dư nước hầm xương, nấu rất nhanh, bà vội vào bếp.
Quý Huyền đi tới ngồi cạnh Quý Du nói: “Hôm nay ba đã gặp mẹ con.”
Quý Du kinh ngạc, mặt có vẻ thoáng cô đơn sau đó giận dữ nói: “Cha nhắc tới bà ta làm gì? Bà ta đã đi rồi còn về chi nữa?”
Quý Huyền liền nói: “Mẹ con gặp tai nạn giao thông, bị thương, mai con đi thăm mẹ với cha.”
“Không đi.” Quý Du đứng lên, lớn tiếng nói: “Bà ta bị thế là đáng đời, cái người vứt bỏ chồng con như vậy, bị tai nạn giao thông cũng đáng”
“Quý Du!!!” Quý Huyền quát lớn: “Cô ấy là mẹ con.”
“Con không muốn bà ấy làm mẹ con, con có cô giáo Y rồi, con không cần mẹ nữa.” Quý Du khóc òa lên: “Con không muốn đi thăm bà ấy, con sẽ không đi thăm bà ấy, cứ để bà ấy nằm viện cả đời đi! Oa oa~~~”
Ngày hôm sau, khi Quý Huyền cầm hộp giữ ấm, cùng bảo mẫu ra xe thì phát hiện trên xe trừ tài xế ngồi đằng trước, Ban Trinh Diệp ngồi ghế phụ còn có Quý Du ngồi ghế sau nữa.
Quý Huyền: “.....” Vậy hôm qua con khóc lóc làm gì vậy?
Quý Du ngồi ghế sau, khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, liếc ba mình một cái nói: “Nể tình mọi người đều mong muốn con đi thăm bà ấy nên con mới miễn cưỡng đi đấy. Nhưng mà, dù mọi người cầu xin con thì con cũng sẽ không nán lại lâu đâu, con chỉ liếc bà ấy một cái rồi đi ngay. Hứ!”
Quý Huyền: “......” Được rồi, con vui là đựơc.
Ban Trinh Diệp: “...” Tính tình cô chủ nhỏ vẫn thế.
Quý Du ngồi nhấp nhổm, nhìn Quý Huyền nói: “Sao cha còn chưa lên xe? Sắp chín giờ rồi, nhanh lên chứ!”
Quý Huyền: “......” Không vội thì tốt.
Quý Huyền cầm hộp giữ ấm lên xe. Quý Du liếc nhìn hộp giữ ấm một cái, sau đó nhìn về phía trước, coi như không có gì, mười phút sau, cha của cô nhóc vẫn không có phản ứng gì.
Quý Du lại nhìn về phía cái hộp giữ ấm, nói với giọng điệu bố thí: “Để con cầm cho.”
Quý Huyền: “???”
Quý Du giơ tay tính cầm lấy, Quý Huyền nhanh tay giơ cao lên nói: “Trong này là chè, để cha cầm được rồi.” Chè anh mang đi lấy lòng cậu quý tử nhà mình, con gái của anh tranh đoạt với anh làm gì?”
Quý Du sửng sốt nói: “Chè? Cha lớn vậy rồi mà còn để con nhắc cha rằng người bệnh nên ăn đồ thanh đạm sao?” Quý Du lấy tay chống nạnh, hôm nay cô nhóc có chút tâm tư trong việc lựa chọn quần áo, mái tóc xoăn cài một cái nơ bướm lớn, nền hồng điểm đen trông rất đáng yêu, đi kèm với nơ bướm là một bộ váy công chúa trắng như tuyết dài qua gối, tất dài và một đôi giày da đen sáng bóng.
Quý Huyền nói thầm: “Cha đâu có mang cho mẹ con ăn.”
Quý Du chỉ vào mũi anh nói: “Sao cha lại như thế, tuy mẹ rất xấu xa nhưng nếu chúng ta đi thăm bà ấy thì phải chuẩn bị đồ tốt một chút chứ! Nếu không không phải chúng ta vô tình lắm sao? Chẳng phải giống như bà ấy?”
Quý Huyền kỳ quái nói: “Rốt cuộc con muốn đi thăm mẹ hay là không vậy?”
Quý Du không biết nói gì, sau khi ngồi xuống thì cố duỗi thẳng chân nói: “Rõ ràng là cha cầu xin con đi thăm mẹ, rõ ràng là cha cầu xin con đi thăm mẹ........”
Quý Huyền nhìn dấu chân trên lưng ghế lái, cạn lời nói: “Là cha cầu xin con đi thăm mẹ.”
Quý Du lúc này mới chịu yên, hỏi: “Chè kia của con ạ? Sáng nay con chưa ăn sáng.” Quý Du xoa xoa bụng, nhìn chè trên tay Quý Huyền, hai mắt lộ vẻ mong đợi.