Xuyên Thư Thành Mẹ Phản Diện Rồi!

Chương 13:

Chương Trước Chương Tiếp

Quý Huyền thấy cô nói như chuyện đương nhiên, ấm ức nói: “Được.” Sau đó anh đăm đắm nhìn Tiêu Nhược Quang, nói: “Để anh dẫn con đi mua quần áo.”

Tiêu Vũ gật đầu, mở miệng nói: “Mua cỡ lớn chút, trẻ con lớn nhanh lắm.”

Quý Huyền: “.... Em khách sáo hai câu không được à?”

“Thằng nhóc là con anh, anh mua quần áo cho nhóc là chuyện đương nhiên, sao phải khách sáo.” Tiêu Vũ thờ ơ trả lời.

Ban Trinh Diệp dựa theo tình huống của Tiêu Vũ mà mời một hộ lý họ Vương đến, mọi người thường gọi là chị Vương, dáng người cao lớn thô kệch. Tiền lương không thấp, một ngày lên đến 420 đồng, nhưng nghe nói rất có kinh nghiệm.

Quý Huyền đến gần đánh thức Tiêu Nhược Quang nói: “Tiểu Quang, dậy đi, cha dẫn con đi mua quần áo.”

Tiêu Nhược Quang dụi mắt: “Mua quần áo ạ?”

Quý Huyền ừ một tiếng, Tiêu Vũ nói thêm: “Đi đi con! Con nhớ chọn cho mình hai bộ nhé.”

Tiêu Nhược Quang liền hồ hởi dạ một tiếng, sau đó nắm tay Quý Huyền rời đi.

Tay Tiêu Nhược Quang rất lạnh, có thể thấy không phải đứa bé này không biết lạnh mà do nó đã quen như vậy rồi. Quý Huyền vô cùng đau lòng, bế Tiêu Nhược Quang ra khỏi bệnh viện. Lúc lên xe, Tiêu Nhược Quang còn ngạc nhiên nhìn ngó khắp xe.

“Cha ơi, chúng ta đi đâu mua ạ?”

Quý Huyền nói tên một nơi, tài xế liền xuất phát, ông lén nhìn ra ghế sau, thật không ngờ cậu chủ vừa vào đó một lát lúc đi ra đã có thêm cậu con trai rồi.

Tiêu Nhược Quang thật sự rất ngoan,cậu ngồi im trên xe không nghịch ngợm gì, chỉ dựa vào cửa sổ nghiêm túc nhìn ra ngoài. Người cậu gầy nhom, quần áo và cánh tay lộ ra của cậu hơi bẩn thỉu, nhưng đôi bàn tay lại rất sạch sẽ.

Quý Huyền mang Tiêu Nhược Quang đến cửa hàng quần áo trẻ em lớn nhất thành phố. Tiêu Nhược Quang trông hơi nhếch nhác, quần áo cậu đang mặc không những là đồ mùa hè đã thế còn bị thủng hai lỗ, lâu rồi vẫn chưa thay. Nếu không phải đi theo Quý Huyền thì nhân viên cửa hàng chắc chắn sẽ nghĩ cậu là đứa ăn mày.

Quý Huyền cúi đầu hỏi cậu: “Con thích đồ kiểu gì?”

Tiêu Nhược Quang nhìn xung quanh, thấy quần áo ở đây bộ nào cũng đẹp. Mãi đến khi cậu nhìn thấy một con ma nơ canh mặc bộ đồ tây, đi giày da trong góc.

Hình như Tiêu Nhược Quang nhớ ra gì đó, vươn tay muốn chạm vào bộ đồ đó. Nhân viên cửa hàng đứng gần đó vội chạy lại ngăn: “Cậu bé, đồ này không thể sờ vào.”

Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt, nhìn chị nhân viên bán hàng như thể đã quen bị đối xử như thế, cúi đầu nói: “Xin lỗi chị ạ.”

Quý Huyền nhíu mày liếc nhân viên bán hàng, cười gằn: “Lần đầu tiên tôi nghe nói quần áo trưng bày không thể chạm vào. Sao hả? Quần áo này làm bằng vàng à? Gọi giám đốc của cô ra đây.”

Nhân viên cửa hàng ngẩn người, hơi sợ hãi nói: “Tôi, tôi không có ý đó, chỉ cảm thấy quần áo này không thích hợp với đứa nhỏ này.”

“Hợp hay không là do tôi quyết định, không phải cô. Giờ tôi là khách hàng, tôi muốn gặp giám đốc của cô.” Giọng Quý Huyền lạnh như băng.

Tiêu Nhược Quang nắm tay Quý Huyền, ngẩng đầu nhìn Quý Huyền, lần đầu tiên biết cảm giác có cha là như thế nào....... Đây chính là cha!

Sắc mặt nhân viên bán hàng tái xanh,chị ta đâu muốn gọi giám đốc ra, vì vậy mở miệng cầu xin:“Thành thật xin lỗi quý khách, hay là tôi lấy bộ đồ này cho các ngài thử.”

Qúy Huyền vẫn cười lạnh như cũ: “Gọi, giám, đốc!”

Nhân viên bán hàng thấy Qúy Huyền như thế trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng ớn nội quy nghiêm khắc của cửa hàng. Nếu chị ta dám tranh cãi với khách hàng thì tiền lương mấy ngày sẽ đi tong. Nhưng chị ta cũng không nguyện ý đi gọi giám đốc ra, chị ta vừa tới đây làm, nếu giám đốc phải ra giải quyết thì sau này cô ta làm sao ở lại đây làm nữa? Kết quả là cô ta chưa kịp đi gọi giám đốc thì một nhân viên bán hàng khác tình cờ thấy Qúy Huyền lập tức đon đả nói: “Xin chào Tổng giám đốc Qúy, ngài mới đến ạ? Hôm nay ngài muốn chọn mấy bộ cho tiểu thư? Bên này vừa nhập về mấy kiểu thiết kế mới nhất, chất lượng vải rất tốt, sẽ rất phù hợp với cô Quý.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)