Quý Huyền nhắm hai mắt lại, cố kiềm chế cơn giận ngập trời, mở miệng hỏi: “Tiêu Vũ, em cố ý?”
Tiếc thay, vẻ nghiêm túc của Quý Huyền đều bị câu nói kế tiếp của Tiêu Vũ phá vỡ.
Tiêu Vũ thấy Ban Trinh Diệp trở lại thì mắt sáng như sao nói: “Cô Ban về rồi đấy à? Mua cơm về rồi? Nhanh lên nhanh lên, lấy cái bàn ra giúp tôivới, bọn tôi ăn cơm cái đã.”
Tiêu Nhược Quang vui vẻ xoay người nhìn túi cơm trên tay Ban Trinh Diệp, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: “Có thể ăn cơm ạ?”
Ban Trinh Diệp:...... Chà, một đứa bé thật đáng yêu, chỉ tội hơi gầy.
Quý Huyền: “...” Bây giờ cũng là cố ý sao?Giờ Tiêu Vũ không động đậy được chứ nếu không thì cô đã lấy tay vỗ bàn nói: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Quý Huyền cầm lấy cái túi trong tay Ban Trinh Diệp, xoay người nhìn Tiêu Vũ, lạnh lùng hỏi: “Còn muốn ăn cơm à?”
Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang lập tức nhìn anh, hai cặp mắt ngây thơ như naicon hau háu nhìn túi đồ ăn. Quý Huyền thấy mình như sắp bị nhìn thủngđến nơi, anh hít sâu một hơi nói: “Anh hỏi em, em phải trả lời.”
Tiêu Vũ trông vô cùng đáng thương nói: “Nhưng mẹ con tôi đói quá!”
Tiêu Nhược Quang cũng ôm bụng kêu: “Đói!”
Quý Huyền: “... Vậy... ăn cơm trước đi!” Quý Huyền nhìn hai cặp mắt longlanh đáng yêu, cuối cùng vẫn quyết định để hai người họ ăn no rồi tính!
Vì thế, Quý Huyền liền thấy Tiêu Nhược Quang hưng phấn nói: “Cảm ơn cha Sói Mắt Trắng!” Sau đó xoay người đi lấy bàn trên giường.
Quý Huyền: “...” Giờ không cho ăn nữa còn kịp không? Ban Trinh Diệp: “...” cha Sói Mắt Trắng?
Tiêu Vũ: “... Ấy, ý con nó là cha Rèm Cửa Kéo đó!”
Quý Huyền: “Ồ.” Một tiếng, cười gằn một tiếng hỏi: “Sao lại gọi là Rèm Cửa Kéo?”
Tiêu Vũ ngay lập tức trả lời: “Nếu anh muốn mở, anh có thể mở nó, nếu anh muốn đóng nó, anh có thể đóng nó!”
Quý Huyền: “.......”
Tiêu Nhược Quang chật vật để cái bàn dựa vào thành giường, sau đó ngồi xổm trên giường cầm lấy cái bàn kéo lên giường. Quý Huyền nhíu mày, lại gần bên cái bàn đặt ngay ngắn trên giường.
Tiêu Nhược Quang quay đầu cảm kích nhìn Quý Huyền, cười nói: “Cảm ơn cha Sói Mắt Trắng.”
Quý Huyền: “......” Sao lại nghe toàn là Sói Mắt Trắng vậy? Quý Huyền lảng sang chuyện khác hỏi: “Y tá đâu?”
Tiêu Vũ nhìn anh như nhìn tên ngốc, nói: “Đói sắp chết rồi,đào đâu ra y tá?”
Tiêu Nhược Quang lấy cơm trong túi ra, tay cậu cầm rất chắc chắn, khônggiống như tay của một cậu bé ba tuổi. Cậu mở hộp cơm ra, vừa thấy trongđó có gì đã ồ lên một tiếng.
“Mẹ ơi, trong hộp cơm có thịt này,hôm nay mẹ con mình được ăn thịt.” Tiêu Nhược Quang nhìn thấy ớt chuôngxào thịt bò, vui sướng ngẩng đầu nói với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ hiền lành tươi cười gật đầu đáp lại, thể hiện mình là một người mẹ tốt.
Tiêu Nhược Quang mở hộp súp sườn heo ra, lại ồ lên tiếng nữa nói: “Mẹ ơi, hôm nay mình còn được súp sườn heo này.”
Nghe tiếng kêu đầy kinh ngạc xen lẫn sung sướng của Tiêu Nhược Quang, QuýHuyền cảm thấy xót xa, muốn ôm chầm lấy cậu nhóc vào lòng. Nước mắt QuýHuyền định rơi xuống thì lại nghe Tiêu Nhược Quang quay đầu, hai mắtsáng như sao, tràn đầy vẻ biết ơn nói với anh: “Cảm ơn, cảm ơn cha Sói Mắt Trắng !”
Quý Huyền: “....” Hứ, câu này nghe không xuôi tai chút nào, mọi cảm giácxót xa đều bị ba chữ Sói Mắt Trắng của Tiêu Nhược Quang đánh bay mất,hừ, chắc chắn là mẹ thằng bé dạy nhằm chia rẽ con trai và anh.
Tiêu Nhược Quang đứng trên giường, duỗi tay ôm lấy Quý Huyền, vì tay quángắn nên chỉ ôm được một xíu, nhưng Tiêu Nhược Quang vẫn rất vui sướng.Hai mắt cậu sáng lấp lánh, trong mắt ngập tràn yêu thương.
Quý Huyền: “....” Ủa? Nhìn không giống như thằng bé vừa mới nói xấu mình xong, chắc là mình hiểu lầm gì đó.
“Cha Sói Mắt Trắng ơi, cảm ơn cha đã tới.”
Quý Huyền: “....” Chắc chắn là thằng nhóc đang nói xấu mình.
Tiêu Nhược Quang xoay người, lấy muỗng múc cơm đút cho Tiêu Vũ, sau đó đútđồ ăn và canh. Cậu vô cùng hiểu chuyện, Quý Huyền nhìn mà không đànhlòng, liền liếc Ban Trinh Diệp một cái.