“Đương nhiên, ngươi còn lợi hại hơn.” Hứa Thanh Nghi nhìn khuôn mặt căng thẳng của Lâm ca nhi, cũng khen một câu.
Kiểu khen ngợi sáo rỗng này, Lâm ca nhi không thèm để ý, bước nhanh lên xe ngựa.
“Đúng rồi, ngươi có bài viết nào mới không?” Trở về phủ trời đã gần tối, Hứa Thanh Nghi nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Lâm ca nhi.
“Làm gì?” Lâm ca nhi hỏi.
“Chẳng phải ngươi sắp thi rồi sao? Ta mang đi nhờ Thẩm cử nhân xem qua cho.” Hứa Thanh Nghi nói: “Dù sao cũng là thầy ta bỏ tiền mời về, không dùng thì phí.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây