Đêm đã khuya, Tạ Uẩn Chi trở về phòng, trông đã tắm rửa xong, mang theo hơi nước ngồi xuống mép giường.
“Viết thế nào rồi?” Hứa Thanh Nghi nghiêng mặt, thản nhiên hỏi, có lẽ buổi chiều ngủ đủ giấc nên giờ nàng vẫn còn tỉnh táo, dù sao cũng không ngủ được, liền dựa vào thành giường đọc chút sách giải khuây.
“Viết xong rồi.” Giọng Tạ Uẩn Chi trầm thấp, viết lại đơn kiện một lần cũng giống như ôn lại một lần cảnh ngộ bi thảm của Lâm Ca Nhi, khiến tâm trạng hắn có chút nặng nề.
“Đều qua cả rồi, sau này nó đã có chúng ta.” Hứa Thanh Nghi vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên đùi của hắn, rất thấu hiểu tâm trạng của đối phương.
“Ừm, cũng nhờ có nàng, Lâm ca nhi đều kể hết với ta rồi.” Tạ Uẩn Chi nhìn về phía thê tử, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú mấy giây, sau đó hơi thở nhẹ đi, liền cúi người hôn tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây