Dư Tương bối rối sờ sờ trán và chóp mũi, cúi đầu nhìn chóp mũi lúc này còn bẩn hơn.
Ninh Miễn bất đắc dĩ cười cười: “Chắc tay cô dính bẩn rồi đó.”
“Ừm! Ban nãy dây xích chó cứ quệt xuống đất, không sao không sao đâu.”
Dư Tương lấy một chiếc khăn tay từ trong cặp sách ra lau qua loa đám bụi bẩn sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Hết chưa ạ?”
Động tác và biểu cảm của cô không thể tự nhiên hơn được nữa, chút vết bẩn trên mặt lúc này đã được lau sạch sẽ, làn da trở nên trắng nõn cùng với gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây