Hạ Thiệu Xuyên biến sắc, giọng điệu có chút vội vàng giải thích với Ninh Hòa: “Tất nhiên không phải, anh muốn em chuyển về.”
Ninh Hòa mím môi cười, cô cười lên hai bên má lúm đồng tiền ẩn hiện, Hạ Thiệu Xuyên nhanh chóng dời mắt đi, nhìn về nơi khác.
Anh nuốt nước bọt, giọng nói vô tình dịu dàng: “Khiêm Lâm ngủ tối sẽ giật chăn, anh thì không.”
Ý cười trong mắt Ninh Hòa càng sâu, không được, cô sắp nhịn không được rồi.
Ninh Hòa mở cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài, một tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ vang lên trong phòng khách.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây