Còn Giang Hoài Chi cũng cùng lúc quay đầu đi, không biết từ lúc nào mà trên mặt anh cũng đã nhuộm đỏ.
Vu Niệm Bạch nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Tôi biết rồi, tôi đi thay.”
Nói xong, cô vươn tay kéo chiếc váy vải lanh trong tay Giang Hoài Chi, chạy vụt qua trước mặt anh, trở về phòng của mình.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Vu Niệm Bạch dựa lưng vào cửa, tim đập loạn xạ, hơi thở dồn dập.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây