Hạ Thiệu Xuyên nắm tay Ninh Hòa bước vào sân.
Ánh mắt của mẹ Ninh cũng dừng lại trên đôi tay nắm chặt của hai người, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
Khi Ninh Hòa nhìn về phía bà, trên khuôn mặt của mẹ Ninh lại nở nụ cười, bà bước tới định giúp Hạ Thiệu Xuyên xách đồ.
Ninh Hòa vội vàng giữ lấy cánh tay của mẹ, giọng thân mật nói: “Mẹ, Thiệu Xuyên là đàn ông, sức lực vô biên, để anh ấy xách là được rồi.”
Mẹ Ninh nghe xong, giọng điệu có chút trách móc: “Con nói gì vậy? Cho dù có sức lực vô biên thì cũng không thể để Thiệu Xuyên làm hết mọi việc được. Hai đứa là vợ chồng, phải giúp đỡ lẫn nhau, không thể đổ hết mọi gánh nặng lên vai Thiệu Xuyên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây