“Anh ấy dạy tôi đọc sách biết chữ, mỗi ngày đều chia cho tôi một nửa thức ăn của anh ấy, còn giúp tôi làm nông, bảo tôi muốn thoát khỏi số phận thì phải cố gắng học hành để thoát khỏi nơi này, trong quá trình tiếp xúc với anh ấy, tôi dần yêu anh ấy.”
“Đáng tiếc chúng tôi cuối cùng cũng không có duyên, sau đó, mẹ tôi biết được tâm tư của tôi đối với Phương Minh, bà đánh mắng tôi, nói tôi không biết xấu hổ, thậm chí còn nói những thanh niên trí thức này đều là một đám lưu manh mặc quần áo chỉnh tề, bà nói Phương Minh chỉ chơi đùa với tôi mà thôi, sớm muộn gì họ cũng sẽ trở về thành phố, còn tôi đến lúc đó sẽ trở thành đôi giày rách nát bị mang chán rồi bỏ!”
“Lời nói của mẹ tôi đã đánh thức tôi hoàn toàn, bà nói đúng, Phương Minh là thanh niên trí thức ở thành phố, còn tôi chỉ là đóa hoa dại không ai thèm ngó ngàng ở thôn quê, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở về thành phố, gây dựng sự nghiệp lớn. Còn tôi thì mãi mãi không thoát khỏi ngọn núi đó, tôi chỉ có thể mục ruỗng ở gốc rễ.”
“Cuối cùng tôi nghe theo sự sắp xếp của mẹ, lấy Hà Đại Tráng, ngày xuất giá, Phương Minh đến, anh ấy bảo tôi bỏ trốn đi theo anh ấy, Hà Đại Tráng nhìn thấy, đánh anh ấy một trận, tôi sợ anh ấy bị Hà Đại Tráng đánh chết, nên đã nói với anh ấy rất nhiều lời cay độc, là tôi đã đuổi Phương Minh đi, từ ngày đó tôi không còn gặp lại Phương Minh nữa, trái tim tôi cũng dần chết hẳn.”
Nói đến đây, Mã Tiểu Huệ hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà trào ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây