Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Làm Bảo Mẫu Nhỏ Trong Nhóm Nhạc Nam

Chương 4: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy lần cố gắng đẩy anh ra, đều không có tác dụng gì, hơi thở nóng rực truyền đến từ cổ trắng nõn, sắp làm Đường Điềm tan chảy, tim đập liên hồi.

Cô đều không biết nên làm thế nào cho phải...

Lúc này, cửa phòng phát ra tiếng động, cửa bị người từ bên ngoài mở ra.

Liễu Hiểu Chi mở cửa, liền bị một màn dưới sofa làm cho kinh ngạc, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn úp mặt xuống đè lên một người, bất động.

Liễu Hiểu Chi: “???”

“Hai người...” Giọng nói và biểu cảm của cô ấy viết đầy vẻ đau lòng, Thẩm Yến Lễ là người cô ấy thầm mến, một màn trước mắt, trong vô hình làm tổn thương cô ất.

Đường Điềm bị Thẩm Yến Lễ đè ở dưới nghe thấy tiếng cửa phòng phát ra, tiếp theo giọng nói của Liễu Hiểu Chi khiến cô như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nâng cao âm lượng.

“Mau, mau giúp tôi đỡ anh dậy, tôi sắp không thở nổi rồi.” Đường Điềm không nhìn thấy Liễu Hiểu Chi lúc này có biểu cảm gì, lo lắng bảo cô ấy qua giúp đỡ, khó thở thì thôi, ngực còn bị đè đến đau nhức.

Xem ra Thẩm Yến Lễ thực sự say rồi, không tiếc sức lực đè lên người cô, nặng chết đi được.

Liễu Hiểu Chi từ trạng thái đau lòng tỉnh táo lại, vội vàng chạy qua giúp đỡ.

Dưới sự luống cuống tay chân của Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi, cuối cùng cũng đỡ Thẩm Yến Lễ ra, Đường Điềm không chần chừ một giây, rời khỏi người anh.

Cô thở hổn hển, tay chân đều có chút tê dại.

“Cảm ơn cô.” Đường Điềm cảm ơn Liễu Hiểu Chi.

Liễu Hiểu Chi nhìn tóc tai, quần áo Đường Điềm trước mặt hơi rối bù, nhưng vẫn toát ra mị lực mê người, gương mặt xinh đẹp diễm lệ như hoa tường vi của cô thường khiến người ta ngẩn ngơ.

Mặc dù vừa rồi cô và Thẩm Yến Lễ không xảy ra chuyện gì, nhưng... trong lòng Liễu Hiểu Chi vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Không cần cảm ơn.” Liễu Hiểu Chi mỉm cười trả lời cô.

Nụ cười của Đường Điềm chứa theo mệt mỏi, dìu Thẩm Yến Lễ lên lầu lại bị anh đè xuống, đẩy anh ra lại dùng hết sức lực, lúc này cô mệt không chịu nổi.

Liếc nhìn Thẩm Yến Lễ say khướt trên sofa, cứ để anh ngủ trên sofa đi, cô không muốn động tới anh nữa.

“Hiểu Chi, quần áo trên người tôi ướt rồi, muốn xuống lầu thay một bộ.” Đường Điềm không cần nhìn cũng biết mình lúc này chật vật vạn phần.

Liễu Hiểu Chi đang bưng chậu nước từ trong phòng tắm ra, thấu hiểu gật đầu: “Vậy cô xuống thay rồi lên.”

Đường Điềm gật đầu: “Vất vả cho cô rồi.”

Liễu Hiểu Chi mỉm cười với cô, bất kể cô có muốn xuống lầu thay quần áo hay không, cũng sẽ không để Đường Điềm chạm vào Thẩm Yến Lễ nữa.

Đường Điềm không nghĩ nhiều, chỉnh lại bộ đồng phục công sở trên người, miễn cưỡng còn có thể gặp người, liền xoay người đi ra khỏi phòng.

Cô không có ý định kết bạn với nữ chính Liễu Hiểu Chi, ngày thường đối đãi lễ phép là được.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Đường Điềm đi đến cầu thang, giữa cầu thang truyền đến tiếng bước chân, động tác chuẩn bị đi xuống của cô dừng lại, nhìn kỹ...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)