Xuyên Thành Nữ Cẩm Y Vệ, Cả Triều Đình Nghe Tiếng Lòng Của

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

“Các người đã bàn xong cách cạy miệng của ta rồi à?”

Lúc này Mộc Nam Cẩm mới để ý thấy một nam tử mặc quần áo màu hồng tuấn tú hơn hẳn quốc sư, có y làm nền, nhà lao u ám càng trở nên rực rỡ sáng ngời, như thể nơi này không phải là nhà giam mà là l*иg tơ vàng làm bằng vàng.

Nếu như quốc sư là Thiên Sơn tuyết liên tinh khiết thì nam tử mặc áo hồng kia chính là Cửu Vĩ Hồ quyến rũ xinh đẹp trong núi.

[Trời ơi, lại là một mỹ nam, đẹp đến mức ta không tìm được từ nào để hình dung, Đường Kinh Duệ không bằng một góc của hắn nữa. Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, trước có Phong Tư Nam, sau có... Ơ... Tên hắn là gì nhỉ? Vừa nãy Khám Triều Nham gọi hắn là gì? Công Tu Dung?]

“...”

Đường Kinh Duệ phát hiện từ đầu đến cuối vẻ mặt của Mộc Nam Cẩm đều lạnh lùng, miệng cũng không mấp máy, nhưng sao y lại có thể nghe thấy giọng nói của nàng chứ?

Nghe nhầm à?

[Công Tu Dung là ai? Sao một nam nhân đẹp như thế lại bị giam trong ám lao của Cẩm Y Vệ? Hắn đã phạm tội gì? Chẳng lẽ làm Hoàng đế bị cắm sừng? Với nhan sắc của hắn thật sự có thể mê hoặc nữ nhân trong hậu cung chết mê chết mệt, thậm chí toàn bộ nữ nhân trong hậu cung thà chết vì hắn cũng muốn cắm sừng Hoàng đế, ha ha.]

“...”

Mọi người cảm thấy rất may mắn khi Hoàng đế không ở đây, nếu không sẽ bị nàng làm tức chết.

Mộc Nam Cẩm mở hệ thống ra.

[Ta xem thử xem, rốt cuộc Công Tu Dung là ai... À... Có rồi...”

Khóe miệng Khám Triều Nham lạnh lùng cong lên: “Ngươi sai rồi, chúng ta không cần cạy miệng của ngươi cũng biết thân phận chân thật của ngươi.”

“Ồ?” Công Tu Dung nằm nghiêng trên đống cỏ, ngón trỏ cuộn lọn tóc như tơ rủ xuống trước ngực: “Vậy ta chống mắt lên chờ xem.”

[Công Tu Dung, là nam kỹ đầu bảng của Tiếu Khuynh Lâu ở kinh thành. Đệch, hắn là Vịt vương à, phung phí của trời quá. Nam nhân đẹp như thế lại là gã cao bồi nửa đêm, cũng may chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng ta cảm thấy rất đau lòng, sao không đợi ta đến Tiếu Khuynh Lâu ngắm rồi hẵng bị Cẩm Y Vệ bắt? Chưa được chơi ngươi, trời không dung đất không tha.”

Mặt Khám Triều Nham và Lưu Bá hộ tối sầm.

Mộc Nam Cẩm sờ túi tiền trống rỗng.

[Thôi, hai lượng bạc mỗi tháng của ta cũng không đủ để tiêu trong thanh lâu. Nhưng mà sao Cẩm Y Vệ lại muốn bắt Vịt vương? Hắn lừa tiền à? À, thì ra hoài nghi hắn là mật thám quốc gia khác nên mới bắt hắn, tiếc là Cẩm Y Vệ sai rồi. Thật ra, hắn là con của Hoàng đế cố quốc Đông Chiếu và Thánh nữ cố quốc Bắc Hàn, chính là Tam hoàng tử cố quốc Đông Chiếu. Bởi vì không muốn tranh giành hoàng vị nên mới chạy đến nước Đại Càn tránh bị quấy rầy, mở kỹ viện nam trong kinh thành chỉ vì muốn thuận tiện nghe ngóng tin tức các nước khác.]

Đám người Khám Triều Nham giật mình hoảng hốt, những quốc gia được gọi là cố quốc đều là những quốc gia lớn mạnh từ xưa. Cho dù là lực lượng hay tài nguyên của quốc gia này đều mạnh hơn nước Đại Càn rất nhiều.

Bọn họ muốn nghiền chết nước Đại Càn đơn giản như nghiền chết một con kiến, may mà những cố quốc lớn mạnh này cách nước Đại Càn rất xa xôi. Hơn nữa, bọn họ vốn không để nước Đại Càn nho nhỏ vào mắt, sẽ không lãng phí binh lực và lương thực ở một nước nhỏ này.

[Wow, Tiểu Vịt vương còn là võ giả cấp bậc Tông sư, nói cách khác, Khám Triều Nham không phải đối thủ của hắn, ám lao vốn không giam được hắn. Hắn bị bắt đến đây là vì cố ý thua Cẩm Y Vệ, chậc chậc, để tránh người nhà tìm được tung tích mà hắn lại làm đến nước này, tàn nhẫn với bản thân thật.]

Khi tiếng lòng của Mộc Nam Cẩm vừa dứt lời, sắc mặt mọi người thay đổi.

Công Tu Dung vô cùng nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ngoại trừ tiểu cô nương mới đến, trong mắt những người khác nhìn hắn đều có vẻ sợ hãi.

[Fuck.]

Mộc Nam Cẩm đột nhiên chửi bậy, đám người Lưu Bá hộ chợt căng thẳng, vô thức sờ đao bên hông.

[Đã qua giờ tan ca nửa canh giờ rồi mà vẫn không được tan ca, không biết tăng ca có lương tăng ca không, không có lương tăng ca thì lão nương sẽ không tăng ca.]

Đám người: “...”

Lưu Bá hộ tức giận lườm nàng.

Còn tưởng rằng Công Tu Dung muốn ra tay với bọn họ, suýt nữa đã rút đao chém người.

Mộc Nam Cẩm bị lườm đến mức không hiểu ra sao.

[Chẳng phải bảo thẩm vấn phạm nhân à? Sao mới nói mấy câu đã không nói nữa rồi? Lại cứ trơ mắt ếch ra thế? Có thể tra ra được cái gì sao? Lão Khám, như vậy là không được đâu, ông không dùng bản lĩnh thật sự để thẩm vấn phạm nhân, ta không học được gì cả.]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)