Xuyên Thành Nữ Cẩm Y Vệ, Cả Triều Đình Nghe Tiếng Lòng Của

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

“...”

Trong lòng Lưu Bá hộ vô cùng mệt mỏi, không muốn nói nhiều với nàng nữa, đẩy nàng vào hầm ngầm.

Sau khi đóng cửa lại, đèn l*иg bên trong liên tục được thắp sáng lên, chiếu sáng toàn bộ lối đi.

Lưu Bá hộ lo lắng Mộc Nam Cẩm sẽ bị cảnh tượng trong lao hù dọa, nhắc nhở nàng trước: “Mộc Nam Cẩm, dáng vẻ phạm nhân trong ám lao từng bị tra tấn và mùi máu tươi có thể làm ngươi khó chịu. Ta chỉ có thể đảm bảo với ngươi, chắc chắn sẽ không để bọn họ làm ngươi bị thương.”

“À.” Mộc Nam Cẩm không để ý đáp lời.

Trước kia, nàng gặp người chết còn nhiều hơn ăn cơm, còn quan tâm đến mùi máu tươi à?

Sau nửa khắc, cuối cùng bọn họ cũng đi đến cuối lòng đất.

Dưới cùng là một chiếc cửa gỗ vừa cao vừa dày, trước cửa có trăm tên Cẩm Y Vệ đang đứng, cấp độ võ công của mỗi Cẩm Y Vệ này đều là Thất phẩm trở lên.

Nếu có người muốn vượt ngục thì phải suy nghĩ xem mình có bản lĩnh đánh bại những Cẩm Y Vệ này hay không.

Cẩm Y Vệ giữ cửa xác nhận thân phận của Lưu Bá hộ, sau đó mới mở cửa nhà lao ra, ngay sau đó đập vào mặt chính là mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.

Tiếng rêи ɾ.ỉ đau đớn và tiếng kêu thảm thiết khiến người ta rùng mình truyền vào trong tai bọn họ.

Lưu Bá hộ khẽ liếc Mộc Nam Cẩm, thấy trên mặt nàng không lộ vẻ sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trọng phạm bị giam ở tầng dưới cùng của địa lao, phải thông qua từng lớp xác nhận thân phận mới được đi vào. Chờ khi bọn họ đi đến tầng cuối cùng đã qua hai khắc đồng hồ.

Tiếp theo, bên trong có tiếng cãi vã vang lên.

Hữu Trấn phủ sứ Đặng Hưng Triều kìm nén cơn giận nói: “Làm theo ta nói, dùng hình với hắn, ta không tin hắn không mở miệng.”

Đường Kinh Duệ phản đối: “Người này có thân phận không bình thường, không đến bước đường cùng thì đừng dùng cực hình.”

“Đường Kinh Duệ, ta lớn hơn ngươi, ngươi phải nghe ta.”

Tả Trấn phủ sứ Khám Triều Nham ung dung nói: “Ta cảm thấy Kinh Duệ nói đúng.”

“Hừ, Đường Kinh Duệ nói đúng? Đường Kinh Duệ nói đúng thì có lợi ích gì, y có thể cạy miệng người kia à? Đừng quên Hoàng thượng không cho chúng ta nhiều thời gian, nếu không hỏi được thân phận tội phạm thì sẽ bị giáng chức. Ta không muốn bị giáng chức, Trần Lương Lực, Giang Bộ Trực mở cửa cho ta dùng hình.”

“Vâng.” Đặng Hưng Triều xoay người đi vào nhà lao.

“Dừng tay.” Đường Kinh Duệ đi lên một bước đẩy Đặng Hưng Triều ra.

Đặng Hưng Triều tức giận nói: “Đường Kinh Duệ, ngươi có ý gì?”

Đường Kinh Duệ trầm mặc: “Ta không muốn ngài động tí là dùng cực hình, cách làm này không khác gì vu oan giá hoạ. Cuối cùng, không chỉ vu oan người khác mà còn tạo ra rất nhiều án oan, về lâu về dài sẽ khiến Cẩm Y Vệ bị bôi xấu.”

“Ngươi...”

Khám Triều Nham nhìn bên ngoài: “Đến rồi.”

Vẻ mặt giận dữ của Đặng Hưng Triều hơi dịu lại: “Ai đến?”

“Lưu Bá hộ và Mộc Nam Cẩm đến.”

Đám người Đường Kinh Duệ nhìn về phía cửa chính, Lưu Bá hộ đưa Mộc Nam Cẩm đi đến.

Đặng Hưng Triều và thuộc hạ của ông không nói gì, nhanh chóng lùi vào góc tối giảm bớt sự tồn tại của mình.

Đường Kinh Duệ không vui: “Sao muội lại đến đây?”

Mộc Nam Cẩm tức giận nói: “Chẳng phải các huynh bảo muội đến tham quan học hỏi à?”

“Là ta gọi nàng đến.” Khám Triều Nham nghiêm mặt: “Tiếp theo, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được nói.”

Đường Kinh Duệ và thuộc hạ của y là Triệu Phó Thiên hộ và Lỗ Phó Thiên hộ lui sang một bên, sau đó nhìn thấy nhóm người Đặng Hưng Triều cũng ngoan ngoãn đứng ở góc phòng không lên tiếng.

Đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy Hữu Trấn phủ sứ nghe lời như thế.

[Khám Triều Nham không hổ danh là võ giả Cửu phẩm, ra lệnh một tiếng, Đặng Hưng Triều cũng không dám ho he gì. Khám đại nhân uy vũ khí phách.]

Đường Kinh Duệ: “!”

Triệu Phó Thiên hộ và Lỗ Phó Thiên hộ mở to mắt nhìn nàng giống như gặp quỷ.

Nửa tháng không gặp, người không chỉ béo lên mà lá gan còn to ra, dám nói ngay trước mặt Đặng Hưng Triều rằng ông sợ, không muốn sống nữa à?

Điều kỳ lạ là Đặng Hưng Triều không nổi giận, không phải sợ thật chứ?

Thật ra không biết Đặng Hưng Triều tức đến mức muốn cắn nát răng, không phải ông sợ Khám Triều Nham mà là sợ Mộc Nam Cẩm chú ý vạch trần bí mật của ông.

Khám Triều Nham ho nhẹ một tiếng.

[Ông đừng ho nữa, mau thẩm vấn phạm nhân đi, thẩm vấn xong ta phải về nhà ngủ bù.]

Đường Kinh Duệ, Triệu Phó Thiên hộ, Lỗ Phó Thiên hộ: “...”

Khám Triều Nham quay đầu nhìn về phía người trong lao: “Công Tu Dung.”

Người trong lao khẽ cười, giọng nói lười biếng mê người giống như sợi lông vũ gãi vào lòng mọi người khiến người ta ngứa ngáy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)