Xuyên Thành Nữ Cẩm Y Vệ, Cả Triều Đình Nghe Tiếng Lòng Của

Chương 22:

Chương Trước Chương Tiếp

Không đứng dậy thì biết làm gì trong tình huống này?

Chẳng lẽ đợi Mộc Nam Cẩm đào hết bí mật tổ tông mười tám đời nhà bọn họ ra sao?

Hoàng thượng thấy các đại thần đều tán thành đề nghị của mình, trong lòng vui mừng khôn xiết, vẫy tay nói: “Bãi triều.”

Các đại thần cũng không còn gì để tấu, lần lượt rời khỏi Thái Kim điện.

[Hiếm khi tan triều trước giờ Thìn, ta phải về nhà ngủ một giấc thật đã.]

Mộc Nam Cẩm còn chưa đi được hai bước thì nghe thấy Lưu Bá hộ gọi mình.

“Mộc Nam Cẩm.”

[Mẹ kiếp, hắn gọi ta thì chắc chắn không có chuyện gì tốt, chắc lại muốn ta đi làm chuyện xấu gì đây, ta không đi đâu.]

Khóe miệng Lưu Bá hộ giật giật: “Mộc Nam Cẩm.”

[Không nghe thấy, không nghe thấy, ta không nghe thấy, ta phải giả vờ như không nghe thấy.]

Trán Lưu Bá hộ nổi mấy vệt đen, bước ngay tới giữ chặt vai nàng: “Mộc Nam Cẩm, ta có việc muốn tìm ngươi.”

[Ngày nào cũng nói có việc muốn tìm ta, ngươi không rời ta được sao? Không có ta, Cẩm Y Vệ không còn ai à?]

“Dù ngươi tìm ta có chuyện gì, ta phải nói rõ trước, ta là người trói gà không chặt, ngoài việc biết chỗ lĩnh bổng lộc ra thì không biết gì hết.”

Gân xanh trên trán Lưu Bá hộ nổi lên.

Là ai?

Rốt cuộc là ai đã phân nàng đến làm thuộc hạ cho hắn?

Hắn biết rồi, người phân nàng cho hắn nhất định là có thù với hắn.

Không thể gϊếŧ chết hắn thì cũng phải tìm người chọc hắn tức chết.

Mộc Nam Cẩm nghi ngờ: “Sao im lặng thế? Chẳng lẽ lại không có việc gì à? Nếu không có việc gì thì ta về đây.”

“Có việc.” Lưu Bá hộ nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Nếu làm tốt, phần thưởng của ngươi sẽ còn nhiều hơn hôm qua.”

Mộc Nam Cẩm vừa nghe thấy tiền, hai mắt sáng rực: “Bao nhiêu?”

Lưu Bá hộ đầy ý nhị nói: “Còn phải xem ngươi có thể moi được bao nhiêu.”

“Moi?” Mộc Nam Cẩm không hiểu hắn nói gì.

“Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác rồi nói.”

Nếu để ai ai cũng biết tiếng lòng của nàng thì không hay chút nào, Lưu Bá hộ không dám nói ra giữa chốn đông người.

“Thần bí thế? Ngươi muốn đi đâu nói chuyện?”

“Ngươi đi theo ta là được.”

Lưu Bá hộ xoay người, nhìn thấy Thọ công công đi tới, là thái giám tổng quản trong cung Thái hậu.

“Bái kiến Thọ công công.”

“Bái kiến Lưu đại nhân.” Thọ công công cười tủm tỉm đáp lễ, sau đó nhìn về phía Mộc Nam Cẩm: “Lưu đại nhân, Thái hậu muốn gặp Mộc thị vệ.”

Lưu Bá hộ vừa nghe thấy Thái hậu muốn tìm Mộc Nam Cẩm, vội vàng nhét một thỏi bạc cho Thọ công công: “Xin hỏi Thọ công công, sao Thái hậu lại muốn gặp Mộc Nam Cẩm?”

Thọ công công cười híp mắt nhận lấy thỏi bạc: “Là vì chuyện của Tuyết Ngọc công chúa, chắc Mộc thị vệ biết chuyện gì đã xảy ra.”

Lưu Bá hộ nhìn Mộc Nam Cẩm.

Mộc Nam Cẩm không nói gì.

[Hừ, hôm qua nói không lại ta thì tìm trưởng bối đến chống lưng, thân phận công chúa cũng chỉ có thế.]

Lưu Bá hộ không biết đầu đuôi câu chuyện, lo lắng gần chết, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì Tuyết Ngọc công chúa?”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.” Mộc Nam Cẩm vỗ vai hắn: “Yên tâm, ta không sao đâu.”

[Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, tối qua còn đang nghĩ cách kiếm tiền, hôm nay đã có người tự dâng đến cửa, tốt quá, có thể đi kiếm tiền rồi.]

Lưu Bá hộ: “...”

Mộc Nam Cẩm hớn hở đi theo Thọ công công đến Vĩnh Thọ cung.

Trên đường đi, Thọ công công lặng lẽ quan sát từng cử động của nàng.

Từ đầu tới giờ Mộc Nam Cẩm vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, thật sự không đoán được nàng đang nghĩ gì, nhưng nhìn bước chân nhẹ nhàng của nàng, có vẻ nàng không hề sợ khi phải gặp Thái hậu.

“Tới rồi.”

Thọ công công dừng bước trước Vĩnh Thọ cung: “Mộc thị vệ, xin chờ ở đây một lát, nô tài vào bẩm báo một tiếng.”

Mộc Nam Cẩm gật đầu.

Thọ công công cúi đầu bước vào trong cung điện.

Tuyết Ngọc công chúa đang xoa bóp thái dương cho Thái hậu, vội vàng hỏi: “Nàng ta đến rồi à?”

Thọ công công cười đáp: “Thái hậu nương nương đã cho gọi, nàng ta nào dám không đến.”

Tuyết Ngọc công chúa hài lòng cười: “Để nàng ta chờ ở ngoài, đến khi nào ta vừa lòng mới cho nàng ta vào.”

Thọ công công nhìn Thái hậu.

Ông ta là người của Thái hậu, chỉ nghe theo mệnh lệnh của bà.

Thái hậu từ từ mở mắt ra, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của một nữ tử vang lên bên ngoài.

[Khi còn trẻ, Thái hậu là con nhà nông dân nghèo khó, từng trải qua cuộc sống cơ cực bình dân. Sau khi gả cho Tiên đế thì Nam chinh Bắc chiến, chứng kiến biết bao tướng sĩ chết trên tay kẻ địch, những công thần còn sống sót đều trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, bởi vậy bà ấy vô cùng kính trọng các công thần, cũng rất tốt với các quan trong triều và nô tài bên cạnh. Bà ấy biết ai cũng có cái khó của mình, cho nên chỉ cần không chạm đến giới hạn của bà ấy, bà ấy đều bình dị gần gũi với mọi người, sẽ không tùy tiện trách phạt ai. Tuyết Ngọc công chúa miệng hùm gan sứa biết rõ tính tình của Thái hậu nên mới tìm Thái hậu giúp đỡ, bởi vậy nàng ta không hề muốn trách phạt ta quá nặng, nhưng lại không muốn để ta dễ chịu, nên mới lấy nữ nhân được Hoàng đế kính trọng nhất ra dọa ta. Nếu không, nàng ta đã tìm Hoàng hậu để trừng phạt ta từ lâu rồi.]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)