[Thị lang bộ Lễ mỗi lần đi nặng đều phải tự tay rửa sạch bồn cầu hẳn ba lần, sáng nay khi vừa mới rửa tới lần thứ hai thì bụng không chịu nổi, “đi” luôn ra quần, ha ha ha ha, đây là do cái thói ở sạch của bản thân gây hoạ mà, trách làm sao được ai nữa.]
[Lại Bộ viên ngoại...]
“Khụ, Nam Cẩm.”
Mộc Nam Cẩm nghe thấy tiếng gọi thì quay lại nhìn, thấy Lại Bộ viên ngoại Đường Văn Tông không biết gặp phải việc gì gấp gáp lắm mà vội vã chạy tới trước mặt nàng.
Nàng chắp tay hành lễ: “Bái kiến Đường đại nhân, không biết Đường đại nhân gọi hạ quan là có việc gì cần chỉ bào.”
Đường Văn Tông thở mạnh, một lúc sau hoà hoãn lại hơi thở mới nói: “Ta nghe thấy mợ ngươi bào ngươi không có ngựa cũng không có xe ngựa, trong người cũng không có khả năng mua, vậy sau này ngươi xong việc thì cùng ngồi xe ta đi về.” [Gì cơ, ngươi lo lắng cực kì chạy tới đây để nói với ta cái này sao?]
Mộc Nam Cẩm hơi bất ngờ nhướng mày.
[Không đúng, không đúng, cực kì không đúng nha, ngày thường viên ngoại lang đối xử với ta cực kì lạnh nhạt vậy mà giờ mời ta ngồi xe ngựa của ông ta đi về cơ á? Mặt trời mọc đăng tây rồi hay là trời sắp sập vậy? Chậc chậc chậc, có vấn đề lắm.]
Phụ mẫu của nguyên chủ sau khi sinh nguyên chủ không lâu thì đã chết vì ôn dịch, cậu của nguyên chủ đã đưa nàng ấy về nuôi.
Năm nguyên chủ được hai tuổi, Mộc Tần Dĩ đưa theo nguyên chủ vào Đường gia để thực hiện hôn ước được hứa hẹn từ bé.
Đường gia đã từng mang ơn của Mộc gia nên không có để ý việc Mộc Tần Dĩ đã sa sút mà đuổi đi, nhưng Mộc Tân Dĩ không một xu dính túi cần phải ở rể ở Đường gia.
Mộc Tần Dĩ cũng không muốn để cho cháu gái nhỏ của mình lại phải đi theo hắn sống nay đây mai đó, đành phải đồng ý ở rể ở Đường gia.
Đường Văn Tông là bác bên đằng ngoại của Mộc Tần Dĩ.
Người mà vừa này cung nữ nhắc tới là con thứ hai của Đường Văn Tông Đường Kinh Duệ.
Nguyên chủ từ bé đã yêu mến Đường Kinh Duệ, nhưng Đường gia ký thác kì vọng rất cao vào Đường Kinh Duệ, trong tâm người của Đường gia thì người có thể xứng đôi với Đường Kinh Duệ chỉ có thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, chứ không phải một đứa bé gái mô côi không nơi nương tựa
Bởi vậy, người Đường gia không thích nguyên chủ, càng không muốn để nguyên chủ tiếp cận Đường Kinh Duệ làm hỏng thanh danh của hắn. Nhưng lại ngại với Mộc Tân Dĩ là con rể của Đường gia, lại còn là sư phụ của Đường Kinh Duệ nên không có đuổi nguyên chủ ra khỏi Đường gia. Nhưng mà từ giây phút nguyên chủ yêu thích Đường Kinh Duệ kia, người của Đường gia không ai có sắc mặt tốt đối với nguyên chủ.
“Hạ quan tan làm muộn, không thể làm mất thời gian của Đường đại nhân được, ý tốt của ngài, hạ quan chỉ có thể nhận lấy tấm lòng thôi.””Nếu như vậy thì ta sẽ không đợi người nữa.”
Đường Văn Tông hình như rất vui vẻ khi nàng từ chối ý kiến ông ta đưa ra, khuôn mặt nghiêm túc kia lại có chút vui vẻ. Sau đó cũng không biết là ông ta lại nghĩ tới việc gì mà vừa mới đi được hai bước đã lộn trở lại, nhỏ giọng nhắc nhớ: “Ngươi cũng nên tận tâm mà trung thành với Hoàng Thượng đi, đừng cứ nghĩ vài thứ không đâu.”
[Có ý gì?? Đang cảnh cáo ta không nên có ý gì với con trai ông sao? Vậy ông nghĩ nhiều rồi, bà đây không có hứng thú với con trai ông đâu.]
Mộc Nam Cẩm hơi trợn trắng mắt, lười biếng mà trả lời một câu: “Đã biết.”
[Ta biết ông thích con gái của thượng thư Lại Bộ làm con dâu mình rồi, nhưng tiếc là thượng thư Lại Bộ muốn có con rể là Hoàng tử có khả năng kế thừa vị trí Thái Tử, lão ta coi thường con trai của ông. Ha ha, đây là báo ứng của ông khi ngứa mặt ta đấy.]
“Ha...”
“Ha...”
Bên cạnh có vài tiếng cười phụt ra.
Đường Văn Tông nhìn thấy các quan viên đều đang cười trộm, ngay lập tức đó rần mặt: “Ngươi...”
“Ta làm sao?” Mộc Nam Cẩm thấy ông ta tức giận, cả đầu đầy sương mù.
[Ta cũng đã bảo là biết rồi cơ mà, cũng sẽ không có ý tứ gì với Đường Kinh Duệ, sao Đường Văn Tông lại còn tức giận cơ chứ? Chẳng lẽ ông ta thay đổi chủ ý muốn ta làm con dâu à? Nhưng mà khó lắm, ta không thích Đường Kinh Duệ, ông vẫn nên đi ôm đùi của thượng thư Lại Bộ đi, con gái của thượng thư Lại Bộ thích con trai ngươi, con trai ngươi vẫn còn cơ hội đó. Thượng thư Lại Bộ...]
“Thị vệ Mộc.”
Thượng thư Lại Bộ đang đứng nơi xa nôn nóng hô to, sau đó chạy hừng hực tới khách khí cười nói với Mộc Nam Cẩm: “Thị vệ Mộc, quấy rầy rồi. Ta cùng với Viên ngoại lang có chuyện quan trọng muốn nói, muốn mượn chỗ nói chuyện.”