Mặc dù Đường lão gia tử và Đường lão phu nhân đã mất kiên nhẫn, nhưng khi vừa nhìn thấy Mộc Tần Dĩ, cho dù đang tức giận cũng không dám trút ra ngoài.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, Mộc Tần Dĩ chỉ là ở rể, không phải là quan lớn, nhưng khi bọn họ nhìn hắn thì kiểu gì cũng bị khí thế của hắn dọa. Tưởng Chân Như định lấy cuộn tranh ra để Mộc Nam Cẩm chọn hôn phu, vội nhét vào ngăn tủ không cho Mộc Tần Dĩ nhìn thấy.
Mộc Tần Dĩ nói: “Ăn cơm đi.”
Những người khác cũng không dám phản bác.
Người như thế này lẽ ra phải là người làm việc lớn, nhưng hắn chỉ là nha dịch nho nhỏ.
Ăn cơm xong, Mộc Tần Dĩ gọi Mộc Nam Cẩm lại: “Nam Nam, ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, lần này không biết khi nào mới có thể trở về. Nhưng ta hứa với con, lần sau ta trở về thì con không còn phải ở lại Đường gia chịu ấm ức nữa.”
Mộc Nam Cẩm học theo nguyên chủ ngoan ngoãn gật đầu.
Mộc Tần Dĩ do dự một lúc lại nói: “Đường Kinh Duệ không xứng với con, sau này cữu cữu sẽ giúp con tìm phu quân tốt hơn.”
Mộc Nam Cẩm: “...”
Đừng chê đồ đệ của mình như thế chứ?
“Ngày nào con cũng phải dắt theo con ngựa ta đưa cho con, biết chưa?”
Mộc Tần Dĩ định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Đường Liễu Chiêu đứng ở cửa phòng chờ hắn, hắn im bặt trở về phòng.
Mộc Nam Cẩm trở về phòng mình, mùi thuốc thoang thoảng bay vào mũi, nàng chợt nhớ ra số thảo dược đã mua hôm nay.
Chúng không phải loại quý hiếm, nhưng lại mang theo linh khí mà người thường không thể nào nhận ra, chính vì vậy mà chúng không được cất vào khố phòng của Đường lão phu nhân.
Mộc Nam Cẩm liếc thảo dược rồi đi về phía phòng ngủ, nhưng vừa nghĩ đến việc sau này kiếm bộn tiền từ chúng, không cần phải sống những ngày tháng không một xu dính túi nữa thì nàng lại quay đầu.
Nàng cầm lấy mấy cây thảo dược khác nhau đặt trên lòng bàn tay, sau đó ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay. Dưới sự điều khiển của linh lực, thảo dược từ từ bay lên và xoay tròn với tốc độ cao, từng cây thảo dược dần dần cô đọng lại thành ba viên đan dược làm đẹp.
“Không có lò luyện đan bất tiện quá.”
May mà thế giới này cũng có tu chân giả.
Tuy giờ mới chỉ gặp mỗi quốc sư là tu chân giả, nhưng chắc vẫn có thể tìm được lò luyện đan.
Mộc Nam Cẩm lại luyện chế thêm vài loại đan dược khác rồi mới đi ngủ.
Ngủ chưa được ba canh giờ thì nàng đã bị hạ nhân trong phủ gọi dậy ăn sáng.
Trên mặt Mộc Nam Cẩm tràn ngập oán giận.
Nàng rất muốn từ chức Cẩm Y Vệ, nhưng có lẽ công việc của Cẩm Y Vệ liên quan đến nhiệm vụ mà hệ thống đề cập, nên nàng đành nhịn.
Sau khi Mộc Tần Dĩ ăn sáng xong, hắn mới thông báo với mọi người rằng hắn lại phải rời kinh thành đến nơi khác làm nhiệm vụ.
Đường Liễu Chiêu im lặng không nói gì.
Đường Văn Tông thấy ả không phản đối thì cũng không tiện nói gì thêm, đứng dậy tiễn Mộc Tần Dĩ ra cửa cùng Đường Liễu Chiêu.
Hạ nhân đã dắt ngựa và xe ngựa đến trước cổng từ trước.
Mộc Tần Dĩ nhìn thấy con ngựa đen, bèn hỏi Mộc Nam Cẩm: “Nghĩ ra tên gì cho nó chưa?”
Mộc Nam Cẩm không cần suy nghĩ, nói ra một cái tên: “Hắc Thán.”
Đường Văn Tông, Đường Kinh Duệ: “...”
Cái tên này nghe như tên con chó, chẳng xứng với con ngựa đen cao lớn tuấn mỹ chút nào.
“Hắc Thán? Tên hay.” Mộc Tần Dĩ cười sảng khoái: “Nó đúng là đen như cục than.”
Hắn luôn lạnh lùng với người khác, chỉ khi đối mặt với Mộc Nam Cẩm mới thoải mái cười to như vậy, còn tặng nàng con ngựa đen trị giá hơn năm vạn lượng vàng, thảo nào Đường Liễu Chiêu lại ghen tị.
Mộc Tần Dĩ xoay người ngồi lên ngựa, nhìn về phía trước nói: “Bảo vệ nàng cho tốt.”
Hắc Thán hí vang một tiếng.
Đường Kinh Duệ gật đầu: “Vâng.”
Mộc Tần Dĩ quay đầu nhìn y rồi giá một tiếng, quất ngựa rời đi.
Đường Liễu Chiêu im lặng xoay người trở về phòng.
Đường Văn Tông muốn an ủi vài câu, nhưng sắp tới giờ vào triều rồi nên đành thôi.
Mộc Nam Cẩm xoay người nằm sấp trên lưng Hắc Thán, vỗ vỗ cổ nó: “Đến hoàng cung.”
“Hí...”
Hắc Thán lập tức lao nhanh về phía hoàng cung.
“Này, Mộc Nam Cẩm biết cưỡi ngựa sao? Vậy thì hỏng rồi.” Xe ngựa của Đường Văn Tông bám sát phía sau: “Mộc Nam Cẩm, ngươi nghe ta nói, con ngựa của ngươi quá nổi bật, tốt nhất là ngươi đừng cưỡi nó vào hoàng cung, nó có thể sẽ gây họa cho ngươi đấy.”
Mộc Nam Cẩm nhắm mắt ngủ, phớt lờ ông ta, mà ngựa của nàng chạy rất nhanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đường Văn Tông tức giận ngồi thẳng xuống ghế: “Sớm muộn gì Đường gia cũng bị nàng hại chết.”