Xuyên Thành Nữ Cẩm Y Vệ, Cả Triều Đình Nghe Tiếng Lòng Của

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trên lầu, Công Tu Dung đứng lên rót chén nước cho Mộc Nam Cẩm: “Mộc cô nương, chúng ta lại gặp nhau. Cảm ơn Mộc cô nương vì cái bánh bao hôm qua.”

[Nam nhân biết cảm ơn là nam nhân tốt.]

Mộc Nam Cẩm uống hớp nước: “Chỉ một chiếc bánh bao mà thôi, không cần nhắc đến.”

[Nếu muốn cảm ơn ta thì hãy để ta chơi ngài đi.]

Đám quan viên ở lầu dưới: “...”

Tiểu cô nương này đúng là thốt ra câu nào cũng khiến người ta ngạc nhiên.

Bề ngoài nàng tỏ ra đàng hoàng, nhưng trong lòng lại mạnh dạn, phóng túng như thế.

“Đối với cô nương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta đó chính là ân cứu mạng.” Công Tu Dung không muốn nói đến chuyện này nữa, y đổi chủ đề hỏi: “Xin mạo muội hỏi một câu, cô nương là tiểu thư ở phủ nào? Vì sao có thể trở thành Cẩm Y Vệ Cửu phẩm? Chẳng phải Cẩm Y Vệ không nhận cô nương à?”

Nếu như nàng không phải Cẩm Y Vệ có phẩm cấp thì y sẽ không tò mò như thế. Có phẩm cấp tương đương với làm quan, sao Hoàng đế và và văn võ bá quan lại đồng ý để cho nữ nhân làm quan?

“Ta chỉ là cô nhi ăn nhờ ở đậu, còn chuyện trở thành Cẩm Y Vệ Cửu phẩm...” Mộc Nam Cẩm ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ vì ta đã cứu Hoàng thượng.”

Tại sao lại nói là có lẽ?

Nguyên nhân là vì lúc đó nguyên chủ không muốn cứu người, cũng không có bản lĩnh cứu người, chẳng qua là bị người ta đẩy ra cản trước người Hoàng đế.

Trong lòng Hoàng đế cũng biết rõ việc này, nhưng vẫn thăng nàng làm Cẩm Y Vệ Cửu phẩm.

Việc này khiến nàng cảm thấy rất đáng ngờ, nhưng trong tin tức hóng hớt được không nhắc đến chuyện này.

“Cô nương đã cứu Hoàng thượng?” Công Tu Dung không tin nàng có bản lĩnh cứu người: “Xin lỗi, Mộc cô nương, không phải ta hoài nghi cô nương, chỉ là nhìn cô nương không hề giống người tập võ. Cánh tay, bắp chân của cô nương nhỏ như thế, sao có thể cứu Hoàng thượng được?”

Mộc Nam Cẩm nói một câu nửa thật nửa giả: “Trông ta yếu ớt thế thôi, một quyền của ta có thể đánh bại mười Tông sư đấy.”

Công Tu Dung ngẩn ra, một quyền đánh bại mười Tông sư?

Nàng biết Tông sư là gì không?

Nàng có biết từ một người bình thường thăng lên cấp bậc Tông sư phải trải qua mười bậc hay không. Trong đó, có ba phần sẽ kẹt ở dưới cấp võ giả Ngũ phẩm, có năm phần kẹt ở Lục, Thất, Bát phẩm. Mặc dù hai phần còn lại lên đến võ giả Cửu phẩm nhưng một nửa trong số đó trở thành cấp bậc Tông sư đã xem như rất tốt rồi.

Bây giờ, võ giả Tông sư ở nước Đại Càn không quá ba ngàn người.

Vì thế, Tông sư không phải đứa trẻ vừa ra đời, dùng một quyền đấm chết thì có thể đấm chết.

Công Tu Dung bật cười: “Mộc cô nương nói chuyện thú vị quá.”

Mộc Nam Cẩm gật đầu: “Đúng là ta rất thú vị, lại còn có thể đánh nhau. Nếu khi nào công tử gặp phiền phức thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, ta có thể giúp công tử giải quyết bọn chúng.”

[Nhưng muốn ta giúp cũng phải trả giá rất lớn, ví dụ như để ta chơi miễn phí mười lần.]

Quan viên trên lầu: “...”

Tiểu cô nương này rất cố chấp với nam kỹ đầu bảng của Tiếu Khuynh Lâu.

Công Tu Dung cười vui vẻ: “Vậy thì cảm ơn trước. Nhưng ta chỉ là một nam kỹ nho nhỏ, không thể nào gặp phiền phức được. Cho dù gặp phiền phức cũng có thể tự mình giải quyết, không cần làm phiền cô nương.”

Mộc Nam Cẩm quả quyết nói: “Công tử không giải quyết được.”

Sắc mặt Công Tu Dung thay đổi, dần nghiêm mặt.

“Cô nương nói vậy là có ý gì? Hay là cô nương đã biết chuyện gì rồi?”

Mộc Nam Cẩm vừa định lên tiếng, ngoài cửa sổ lại có âm thanh ồn ào.

“Hắc mã đẹp quá, ta sống mấy chục năm chưa bao giờ thấy ngựa đẹp như vậy.”

“Đây là Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết à?”

“Nó không phải là Hãn Huyết Bảo Mã, Hãn Huyết Bảo Mã có màu đỏ thẫm.”

“Dựa vào kinh nghiệm bán ngựa nhiều năm của ta, cho dù con ngựa này không phải Hãn Huyết Bảo Mã thì cũng quý giá hơn Hãn Huyết Bảo Mã, ít nhất cũng có giá hơn mười vạn lượng vàng.”

Mộc Nam Cẩm nghe thấy tiếng bàn tán ngoài cửa sổ, nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn xuống.

Dưới ánh nắng mặt trời, một con ngựa đen tuyền tỏa sáng rực rỡ.

Thân hình cao lớn, chắc nịch tuyệt đẹp, đầu nhỏ cổ cao, bốn chân thon dài, da mỏng lông mịn, bước đi nhẹ nhàng tao nhã. Nó giống như vương giả cao quý trong đám ngựa, những con ngựa xung quanh đều trở thành vật làm nền cho nó.

“Ngựa đẹp quá.” Công Tu Dung đã từng nhìn thấy những thứ đắt đỏ cũng phải khen ngợi.

Nam nhân khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mặc áo bào đen, tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, trên trán đeo dây màu đen. Gương mặt của hắn lạnh lẽo tuấn tú, ánh mắt nghiêm khắc, khí thế mạnh mẽ lại hung hãn, người xung quanh không dám đến quá gần.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)