Xuyên Thành Nữ Cẩm Y Vệ, Cả Triều Đình Nghe Tiếng Lòng Của

Chương 15:

Chương Trước Chương Tiếp

Phong Tư Nam: “...”

Mộc Nam Cẩm tìm chỗ ngồi xuống, vừa ăn vừa nhìn Phong Tư Nam.

[Phong Tư Nam thật sự rất đẹp, nếu nhìn hắn để ăn cơm, chắc chắn thức ăn sẽ ngon hơn nhiều, tiếc là hơi lạnh lùng. Nhưng cũng không trách hắn được, hắn tu đạo vô tình, không được bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Phải rồi, hình như vừa nãy Tuyết Ngọc gọi hắn là Phong ca ca, ha ha, buồn cười chết mất. Phong Tư Nam hơn hai trăm tuổi rồi, còn lớn hơn cao tổ phụ của nàng ta.]

Phong Tư Nam bỗng siết chặt tấu chương, một lúc sau mới thả tay ra, đưa tấu chương cho Mộc Nam Cẩm: “Đưa nó cho Hoàng thượng.”

“À.”

Mộc Nam Cẩm nhìn trai đẹp đủ rồi, cầm tấu chương từ tay Phong Tư Nam, vẫy tay rồi rời đi.

Úc Hạ đi đến bên cạnh Phong Tư Nam: “Chủ tử, nàng ta không lễ phép gì cả.”

Ở trước mặt Phong Tư Nam, Hoàng thượng còn phải nhún nhường ba phần, nhưng Mộc Nam Cẩm lại không xem Phong Tư Nam ra gì.

“Không sao.” Phong Tư Nam không thèm để ý đến thái độ của Mộc Nam Cẩm, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn Mộc Nam Cẩm rời đi: “Sau này nàng đến thì không cần ngăn lại.”

“Vâng.”

...

Sau khi Mộc Nam Cẩm đưa tấu chương đến cho Hoàng đế, nàng mau chóng đến Đô úy phủ Cẩm Y Vệ lĩnh lương tháng.

Toàn điển phụ trách phát lương tháng lấy ra hai thỏi một lượng bạc và mười tờ ngân phiếu trăm lượng đặt trước mặt nàng: “Hai lượng bạc là lương tháng của ngươi, ngoài ra một ngàn lượng này là khen thưởng có công cứu giá.”

Nói là ban thưởng cứu giá, thật ra là thưởng Mộc Nam Cẩm vì đã giúp đỡ tìm ra thân phận của Công Tu Dung, sau đó mượn cớ cứu giá ban thưởng cho nàng.

“Nhiều như vậy à?” Ánh mắt Mộc Nam Cẩm tỏa sáng nhìn ngân phiếu.

“Chỉ cần ngươi làm tốt, sau này sẽ được thưởng nhiều.” Toàn điển không nói nhiều với nàng, quay người bận rộn làm việc khác.

Mộc Nam Cẩm vui vẻ nhét ngân phiếu vào ngực đi ra khỏi khố phòng, trên đường gặp mấy người Đường Kinh Duệ và Khám Triều Nham. Nàng báo với y: “Đường Kinh Duệ, buổi tối muội không về nhà dùng cơm, mọi người đừng chờ muội.”

Đường Kinh Duệ không yên tâm hỏi lại: “Muội muốn đi đâu?”

Mộc Nam Cẩm không trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng ca hát vui vẻ trong lòng nàng.

[Cô nương cập kê như đóa hoa, cô nương mười lăm tuổi, trăm hoa thanh lâu đang tỏa hương, cô nương đi ra ngoài chơi.]

Đám người Đường Kinh Duệ và Khám Triều Nham: “...”

[Cô nương cập kê như đóa hoa, cô nương mười lăm tuổi, trăm hoa thanh lâu đang tỏa hương, cô nương đi ra ngoài chơi.]... Cải biên từ bài “Ba mươi tuổi rồi thì đã sao“.

Mộc Nam Cẩm rời khỏi Đô úy phủ đi thẳng đến Tiếu Khuynh Lâu, tốc độ của nàng rất nhanh, lúc Đường Kinh Duệ đuổi theo đã không thấy bóng dáng nàng đâu.

“Biết thế thì đưa phần thưởng cho sư phụ cũng không cho nàng, xem nàng chơi thế nào.”

Đường Kinh Duệ vô cùng hối hận, không ngờ Mộc Nam Cẩm lại to gan dám chạy đến thanh lâu chơi.

Nhưng lúc này không phải giờ Tiếu Khuynh Lâu mở cửa, ngoài cửa vắng tanh, bên trong yên tĩnh. Mộc Nam Cẩm đứng bên ngoài nhìn khoảng nửa khắc nhưng không thấy ai ra mở cửa.

“Tụt cả hứng.”

Mộc Nam Cẩm quay người đi đến hiệu thuốc lớn nằm chéo ở ngã tư đối diện, đi dạo bên trong hai canh giờ mua rất nhiều dược liệu, cuối cùng trong tay chỉ còn lại một lượng bạc.

Nhưng nàng hơi khó chịu, vừa rồi muốn đi dạo thanh lâu nhưng thanh lâu không mở cửa, bây giờ thanh lâu đã mở cửa thì lại không có tiền, đau tim quá.

“Chưởng quỹ, ông giúp ta đưa dược liệu đến phủ của Lại bộ Viên ngoại lang Đường Văn Tông, nói là dược liệu Mộc Nam Cẩm mua.”

“Được.” Chưởng quỹ vui vẻ đáp.

Mộc Nam Cẩm lấy một lượng bạc, rời khỏi hiệu thuốc đi đến bên ngoài Tiếu Khuynh Lâu, thấy có người đưa một lượng bạc rồi vào cửa thì dừng bước.

Nàng không nhất thiết phải đi vào đây, nhưng ở cổ đại quá nhàm chán nên mới tìm nơi mua vui.

Hay là nàng đến sòng bạc, để một lượng bạc biến thành một vạn lượng?

Lúc này, trong thanh lâu có một nam tử trung niên. Khi ông ta nhìn thấy Mộc Nam Cẩm đứng ở bên ngoài, sắc mặt thay đổi, vội dùng ống tay áo che mặt chạy đến bên cạnh đồng môn của mình.

“Mộc Nam Cẩm, Mộc Nam Cẩm ở bên ngoài.”

Một khắc trước những đồng liêu kia còn cười nói vui vẻ, nhưng sau khi nghe thấy cái tên “Mộc Nam Cẩm”, lập tức hoảng sợ, bọn họ vội bật dậy.

“Nàng ở đâu? Nàng có đi vào không?”

“Sao ôn thần này lại đến đây?”

“Chúng ta mau trốn đi, không thì ngày mai toàn bộ triều đình sẽ biết chúng ta đến Tiếu Khuynh Lâu, lão phu không còn mặt mũi gì nữa.”

Nhóm nam kỹ hầu hạ bọn họ bối rối.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)