Ngự Sử trung thừa cười nói: “Miêu ngự y, không nói dối ông, đúng là sức khỏe của ta không sao, người có sao là gia quyến của ta. Không biết ông có tiện đến phủ của ta, hoặc là chúng ta đến phủ của ông chẩn trị.”
Những quan viên khác cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, chúng ta không có bệnh, là gia quyến của chúng ta bị bệnh.”
Miêu ngự y nghe vậy chợt hiểu ra, bọn họ vốn không phải đến khám bệnh mà muốn kết thân với ông ấy.
Nhưng từ trước đến nay không ai hỏi thăm Miêu gia, sao đột nhiên lại biến thành bánh thơm rồi?
Miêu ngự y nhớ đến tiếng lòng của Mộc Nam Cẩm nói lời tốt thay Miêu gia ngày hôm qua.
Ông ấy bật cười, có lẽ việc mọi người có thể nghe thấy tiếng lòng của Mộc Nam Cẩm chưa chắc đã xấu.
Giờ Thìn, trong Thái Kim điện vang lên tiếng la của thái giám tổng quản: “Bãi triều.”
Hoàng đế và đám đại thần thầm thở phào.
Hôm nay, Mộc Nam Cẩm không đào bí mật mới của bọn họ, sau khi trở về phải chúc mừng.
Bọn họ thật sự không biết vì đêm qua Mộc Nam Cẩm ngủ không ngon, nên hôm nay thông minh đi đến góc tường ngủ bù.
“Mộc Nam Cẩm, ngươi thật to gan, dám ngủ gà ngủ gật lúc trực, có phải ngươi không muốn làm nữa không?”
Lưu Bá hộ nhìn thấy Mộc Nam Cẩm đang ngủ, tức mà không có chỗ trút.
Mộc Nam Cẩm bị đánh thức, ngáp một cái nói: “Tan làm rồi à?”
Lưu Bá hộ tức giận trừng mắt nhìn nàng, đưa ba quyển tấu chương cho nàng: “Đưa cho quốc sư.”
“Đây chẳng phải là công việc của công công à? Sao lại bảo một Cẩm Y Vệ như ta làm chân chạy vặt?”
Mộc Nam Cẩm tiện tay mở tấu chương ra nhìn lướt qua.
Ngay sau đó, Lưu Bá hộ tức giận vỗ vào mu bàn tay của nàng.
“Nội dung trong này đều là bí mật, một Cẩm Y Vệ nho nhỏ như ngươi cũng dám mở ra xem, không muốn sống nữa à?”
“Không xem thì không xem.”
Mộc Nam Cẩm bĩu môi.
[Hứ, cho dù ta không xem cũng biết nội dung bên trong.]
“...” Lưu Bá hộ không muốn nói thêm với nàng nữa, xoa huyệt thái dương đang nhức: “Ngươi đưa tấu chương xong về Đô úy phủ lĩnh lương tháng.”
“Lương tháng?” Ánh mắt của Mộc Nam Cẩm sáng lên: “Ta còn chưa làm được một tháng đã có lương rồi à?”
“Nể tình tháng trước ngươi có công cứu giá, Hoàng thượng quyết định ban thưởng cho ngươi và những Cẩm Y Vệ khác.”
“Hoàng thượng đúng là người tốt, bây giờ ta sẽ đi đưa tấu chương ngay, đưa xong sẽ về Đô úy phủ. Đúng, đưa tấu chương cho ai nhỉ?”
“Quốc sư.”
“Đưa cho Phong Tư Nam à, vậy ngươi nên nói sớm, sau này có chuyện tốt thế này nhất định phải tìm ta.”
Mộc Nam Cẩm vui sướиɠ, chạy chậm về phía Đăng Tinh các.
[Lại có thể đi gặp mỹ nam rồi.]
Lưu Bá hộ cười khẩy.
Gặp mỹ nam?
Là mỹ nam gặp nàng mới đúng.
[Sao hôm nay hạ triều sớm thế nhỉ?]
Mộc Nam Cẩm nhìn thấy những đại thần khác cũng xuất cung, vô thức nhíu mày.
[Ngày trước, Tả tướng và Hữu tướng dâng nhiều tấu chương đến mức có thể đè chết Hoàng đế, hôm nay lại chạy nhanh hơn bất cứ ai! A, thì ra Hoàng thượng muốn đi bắt kẻ thông da^ʍ nên mới vội vàng bãi triều.]
Ôi chao, chúng ta rất thích nghe chuyện của Hoàng đế.
Đám quan viên đang chậm rãi đi về phía cửa cung đột nhiên tăng nhanh bước chân đi theo Mộc Nam Cẩm.
Mộc Nam Cẩm mải mê hóng hớt, không chú ý văn võ bá quan đi theo mình.
[Ồ, thì ra người cắm sừng Hoàng đế chính là Tống tài nhân tiến cung hai năm trước, vì không chịu được cô đơn, lại chán Hoàng đế không còn sức khỏe nên mới gian díu với thị vệ tuần tra. Sau đó, nhân lúc mỗi lần Hoàng đế tảo triều sẽ gọi thị vệ vào cung của mình thâu hoan. Lý do không bị phát hiện là vì mỗi lần thị vệ đến cung của Tống tài nhân đều cải trang thành thái giám, lại có Hứa chiêu dung bao che cho nàng ta nên mới không bị người ta phát hiện điều khác thường.]
Thì ra là Tống tài nhân ăn vụng.
Vậy Tống gia sắp tiêu rồi.
Bọn họ phải nhanh chóng tránh xa Tống gia mới được, nếu không sẽ liên lụy đến mình.
Văn võ bá quan nhìn mặt Lý sự quan Tông Nhân phủ trắng bệch, ông ta chính là phụ thân của Tống tài nhân.
Lúc trước, Lý sự quan Tông Nhân phủ chỉ dựa vào nữ nhi được sủng ái, được thăng chức từ quan Cửu phẩm lên quan Ngũ phẩm. Bây giờ Tống tài nhân cắm sừng Hoàng đế, có thể tưởng tượng ra kết cục của Tống gia thê thảm thế nào.
[Hừm, vậy mà Hứa chiêu dung cũng cắm sừng Hoàng đế, thảo nào lại bao che cho Tống tài nhân, thì ra muốn kéo người xuống nước nên mới tìm thị vệ quyến rũ Tống tài nhân. Chậc chậc chậc, Hứa chiêu dung đúng là thất đức.]
[Hoàng đế cũng đáng đời, cưới bọn họ về lại để bọn họ phòng không gối chiếc, tuổi còn trẻ đã ở góa, đương nhiên không chịu được cô đơn rồi.]