Đường Văn Tông thấy mắt bà ta bầm đen, cười lúng túng.
Đường Kinh Duệ phân phó hộ vệ: “Đi mời đại phu đến đây.”
“Vâng.”
Đường Kinh Duệ đỡ Tưởng Chân Như về phòng, trấn an bà ta xong rồi đi ra tìm Đường Văn Tông.
Đường Văn Tông ngồi trên ghế đá tức giận nói: “Tất cả là do nha đầu đáng ghét Mộc Nam Cẩm kia, hơn nửa đêm nó kêu loạn làm gì? Nửa cái mạng già này của ta sắp bị nó dọa chết rồi.”
Đường Kinh Duệ cũng bị Mộc Nam Cẩm dọa: “Đêm nào cũng nghe thấy giọng của nàng à?”
“Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nó vào ban đêm.” Đường Văn Tông lau mồ hôi trán: “Nếu như đêm nào cũng nghe thấy thì chúng ta không cần đi ngủ nữa.”
“Chúng ta cách viện của nàng xa như thế mà vẫn nghe được, rốt cuộc tiếng lòng của nàng truyền bao xa.”
Khi Đường Kinh Duệ biết văn võ bá quan có thể nghe thấy tiếng lòng của Mộc Nam Cẩm, thì vô cùng kinh hãi. Điều khiến người ta khó có thể tin được là Mộc Nam Cẩm biết rất nhiều chuyện bọn họ không biết.
“Theo ta quan sát, tâm trạng của nó càng kích động thì khoảng cách truyền đi càng xa.”
“Vừa rồi nàng ta hô lớn tiếng như vậy không sao chứ?”
Đường Kinh Duệ xoay người đi đến viện của Mộc Nam Cẩm.
Đường Văn Tông tức giận nói: “Con nghe giọng nói đầy năng lượng của nó giống như có chuyện gì à?”
Đường Kinh Duệ nghĩ lại cũng đúng: “Vậy con về phòng.”
Mọi người bị Mộc Nam Cẩm quậy một phen như thế đã không còn buồn ngủ nữa.
Sau khi Tưởng Chân Như uống thuốc, bà ta cầm quan phục treo trên giá choàng lên lưng Đường Văn Tông: “Lão gia, hôm qua ta đã quan sát rồi, cảm thấy công tử nhà Đại Lý Tự thiếu khanh và Tế tửu Quốc Tử Giám không tệ. Sau khi hạ triều, ông có thể xem ý của Đại Lý Tự thiếu khanh và Tế tửu, bọn họ có đồng ý kết thân với chúng ta không.”
Đường Văn Tông nghĩ đến lời nói của Mộc Nam Cẩm, lắc đầu: “Duyệt Nhi không thích hợp gả vào nhà bọn họ.”
“Không thích hợp? Vậy ông cảm thấy công tử nhà ai thích hợp?”
“Để ta xem lại.”
Đường Văn Tông đội mũ quan rời khỏi phòng.
Ngoài cổng, Đường Kinh Duệ và nhóm xa phu chờ đã lâu.
Đường Văn Tông đứng cạnh xe ngựa nói: “Chờ Mộc Nam Cẩm đi.”
Đường Kinh Duệ: “...”
Lúc này, Mộc Nam Cẩm vừa xem hết một bộ phim ma ung dung đi ra từ hậu viện.
Đừng thấy nàng là tu chân giả từng gặp qua các loại yêu ma quỷ quái, nhưng trong lòng nàng vẫn rất sợ ma, nhất là ma trong phim càng đáng sợ hơn.
May mà từ nhỏ nàng tu đạo vô tình, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài nên mới không vừa xem phim ma vừa gào thét.
[Ngày nào ta cũng tỏ ra lạnh lùng, tất cả mọi người không biết ta suy nghĩ gì cũng tốt.]
Mộc Nam Cẩm đi ra cửa lớn Đường phủ nhìn thấy quầng mắt thâm của cha con Đường gia, nhìn nàng với ánh mắt một lời khó nói hết.
Mộc Nam Cẩm nhìn lướt qua quầng thâm trên mắt bọn họ: “Đêm qua hai người không ngủ ngon à? Ta cũng ngủ không ngon.”
Đường Văn Tông bị nàng làm tức đến mức ngứa tay muốn đánh người: “Lên xe.”
Ông ta quay người lên xe nhưng Mộc Nam Cẩm không lên cùng, ông ta vén màn xe: “Ngươi không lên xe à?”
Mộc Nam Cẩm bất ngờ nhíu mày: “Lão gia muốn ta ngồi cùng xe ngựa à?”
Đường Văn Tông tức giận nói: “Ngươi muốn đi bộ à?”
Nếu có xe ngồi thì đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi bộ, hơn nữa bây giờ Mộc Nam Cẩm vô cùng buồn ngủ, cần ngay một chỗ để ngủ bù.
Nàng giơ chân dẫm lên bánh xe, thoải mái bước lên sàn xe rồi nằm xuống đó. Động tác thông thạo đến mức khiến người ta trợn mắt há mồm.
Đường Kinh Duệ nhíu mày, người trước mắt giống như biến thành người khác, không còn là Mộc Nam Cẩm mà y quen thuộc nữa.
Lúc y không ở kinh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Mộc Nam Cẩm thay đổi lớn như thế?
“Không đánh xe đi à?” Mộc Nam Cẩm ló đầu nói với xa phu: “Nếu bây giờ ngươi không đi thì không kịp tảo triều đâu.”
Xa phu nhìn Đường Văn Tông tức đến mức râu ria dựng lên, gã vung roi trong tay, giá một tiếng rời khỏi Đường phủ.
Hơn nửa canh giờ sau, Đường Văn Tông đi đến triều phòng nhìn thấy một đám đại thần đang vây quanh Miêu ngự y.
“Miêu ngự y, gần đây ta cứ cảm thấy trong lòng buồn bực, ông xem giúp ta có phải thân thể ta có vấn đề gì không.”
“Ta hỏi Miêu ngự y trước, sao các ngươi có thể giành trước ta chứ.”
“Miêu ngự y, ta rất khó chịu, ông có thể xem giúp ta được không.”
Miêu ngự y tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tất cả mọi người đừng vội, từng người đến thôi. Ta thấy các vị đại nhân da dẻ hồng hào, không giống như có bệnh, mọi người đừng tự dọa mình.”