Xuyên Thành Nông Phụ, Dùng Linh Tuyền Đánh Bay Nhà Chồng Cực Phẩm

Chương 5:

Chương Trước Hết Chương

Thẩm Tử An thấy Tô Chỉ không nói gì, cũng cảm thấy có lỗi với nàng. Mặc dù nàng mang bệnh bị nhà chồng giấu giếm gả đến, nhưng cũng đã là thê tử của hắn, vậy mà đến cả một chiếc chăn cũng không có. Trong lòng hắn dâng lên nỗi áy náy, muốn mau chóng đi lấy đồ ăn cho nàng, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Tô Chỉ nhìn Thẩm Tử An hé cửa chui ra, rồi nhanh chóng đóng lại. Trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này sợ gió lùa vào phòng sẽ lạnh hơn sao, thật là chu đáo. Cảm nhận được sự chân chất, dịu dàng của hắn, nàng nghĩ, có lẽ sống cùng với người đàn ông như vậy, sẽ có được mái ấm mà nàng hằng mong ước.

Thẩm Tử An không hề hay biết Tô Chỉ đã không còn là người phụ nữ mà hắn cưới ban đầu, đương nhiên cũng không biết nàng đang nghĩ gì. Hắn chỉ mong bệnh của nàng mau khỏi, để nàng được ăn no mặc ấm. Mặc dù khuôn mặt của nàng bây giờ cười lên chẳng xinh đẹp chút nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng luôn tươi cười là tốt nhất, như vậy mới có cảm giác gia đình.

Nhà của Thẩm gia cách chỗ Tô Chỉ ở khoảng hai mươi mét, ở giữa là vườn rau. Căn phòng của Tô Chỉ vốn dùng để chứa củi và đồ đạc không dùng đến. Vì lo lắng bệnh của Tô Chỉ sẽ ảnh hưởng đến cả nhà, nên phía trước đã được chắn bằng hàng rào, tạo thành một khoảng sân nhỏ riêng biệt.

“Ô, tứ đệ đến rồi đấy à? Không phải đang ở trong nhà kia cùng thê tử sao? Đến đây làm gì? Không phải lại đến lấy nước nóng đấy chứ? Không phải ta nói chứ, nhà các đệ đã có củi, sao cứ đến chỗ chúng ta phá nồi thế? Chỗ các đệ chỉ có hai người, chỗ chúng ta là mười mấy người đấy. Đệ cũng phải nghĩ cho gia đình chứ, đừng có cưới vợ rồi quên cả cha mẹ. Đúng rồi, củi đệ hứa chặt, đừng có quên đấy.”

Trong bếp chỉ có một mình Tôn thị. Thấy Thẩm Tử An bước vào, Tôn thị lập tức tuôn ra một tràng trách móc.

Thẩm Tử An lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, không thèm để ý. Hắn biết rõ tam tẩu này là người thế nào, luôn có thể lấy chuyện cũ ra làm cớ, hơn nữa còn có thể nói không có lý thành có lý. Mặc dù trong lòng hắn rất rõ ràng, cũng không phải người ăn nói vụng về, nhưng hắn luôn cảm thấy tranh cãi với một người phụ nữ vì chuyện nhỏ nhặt này thật vô vị, huống chi người này còn là tẩu tử của hắn. Không nói thì thôi, coi như gió thoảng qua tai, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

“Tam tẩu yên tâm, trời nắng ta sẽ đi chặt củi về.”

Nói xong, Thẩm Tử An đi thẳng đến nhấc nắp nồi lên. Hắn nhớ mình đã để cơm cho thê tử trong đó, nhưng vừa nhìn vào, nồi lại trống trơn. Hắn liền nhíu mày, tìm kiếm những chỗ khác, nhưng hoàn toàn không thấy.

“Tam tẩu, bánh ngô ta để cho thê tử đâu?”

“Ai mà biết? Ta còn phải trông đồ cho đệ chắc?”

Tôn thị bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tử An dọa sợ. Tiểu thúc tử (em trai chồng) này bình thường trầm tính, ít nói, ít cười, cũng không để ý đến lời nói của nàng ta. Nàng ta quen thói bắt nạt hắn, đột nhiên bị hắn lạnh lùng chất vấn, thật sự khiến nàng ta giật mình. Bàn tay đặt trước người không tự chủ mà siết chặt lại, rồi đột nhiên, nàng ta nhếch mép cười.

Hóa ra, Tôn thị đã giấu hai cái bánh mà Thẩm Tử An để lại trong nồi, giấu ngay trong vạt áo. Cho nên, nàng ta mới dùng tay che lại. Vừa rồi, không cẩn thận ấn mạnh xuống, mặc dù bánh và áo còn cách một lớp áo trong, nhưng bánh kia lại đang được ủ ấm trong nồi, nóng vô cùng, suýt chút nữa thì bỏng cả người nàng ta.

Thẩm Tử An vừa thấy dáng vẻ của nàng ta, ánh mắt liền đổ dồn vào tay nàng ta. Thấy trên áo có vệt dầu loang ra, hắn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng thực sự nổi giận.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️