Xuyên Thành Nông Phụ, Dùng Linh Tuyền Đánh Bay Nhà Chồng Cực Phẩm

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn không hề lắng xuống, dù Thẩm Trương thị đã ra sức hòa giải. Tôn thị vẫn tiếp tục khóc lóc, than vãn.

“Lấy vợ, lấy vợ, rước về một con quỷ bệnh! Còn không biết có lây cho người khác không. Suốt ngày chỉ biết ăn với uống thuốc. Loại đàn bà này cưới về làm gì?! Chẳng phải hồi nhỏ nàng đã được thầy bói phán là mệnh không tốt, phải vào am ni cô nương nhờ cửa Phật sao? Con thấy nàng mọc đầy thứ ghê tởm này là do rời xa Phật tổ, tà khí mới phát ra! Hay là tống cổ nàng về đi, đỡ cho cả nhà ta sau này bị nàng hại chết! Triệu gia kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, rõ ràng con gái có bệnh mà còn giấu giếm, lừa gả cho người ta, đúng là đồ lừa đảo!”

“Thôi, im ngay! Hai nhà ta đã định ước từ nhỏ, giờ gạo đã nấu thành cơm, không thể đổi ý. Tử An còn chưa nói gì, con làm ầm lên cái nỗi gì? Dù nó có ăn, có uống thuốc thì cũng là Tử An gánh vác, nó có xin tiền nhà đâu. Tử An, con nói xem có phải không?”

Lời lẽ của Thẩm Trương thị nghe qua thì thật là thấu tình đạt lý, nhưng lọt vào tai Tô Chỉ lại thấy có gì đó không ổn. Trên đời này, làm gì có người mẹ nào lại bằng lòng cho con trai cưới một người bệnh, hơn nữa còn công khai để con trai tự lo liệu tiền bạc? Đổi lại là một người mẹ bình thường, chắc chắn sẽ không như vậy. Có người mẹ nào lại không thương con? Hay là nàng nghĩ nhiều quá, có lẽ bà ta sẽ giúp đỡ con trai mình sau lưng?

Đúng lúc Tô Chỉ còn đang mải suy nghĩ, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một thanh niên bước vào. Đó chính là chồng của Tô Chỉ ở kiếp này, Thẩm Tử An.

Thẩm Tử An có ngoại hình không tệ, khuôn mặt gầy gò, nước da rám nắng, toát lên vẻ anh tuấn. Dáng người cao ráo, chừng mét tám, mặc một bộ áo vải thô màu xanh, tay ôm một cái vò.

“Nàng tỉnh rồi à? Khát nước phải không? Ta rót nước cho nàng.”

Thẩm Tử An đi tới, rót nước từ trong vò ra chiếc bát trên bàn, rồi bưng lại. Hắn đỡ Tô Chỉ tựa vào người mình, đưa bát nước đến bên môi nàng.

Uống xong, Tô Chỉ nói với hắn: “Chàng thả ta ra đi, ta tuyệt đối không gãi lung tung. Ta muốn đi vệ sinh một chút.”

Khuôn mặt rám nắng của Thẩm Tử An thoáng ửng đỏ. Chuyện này rõ ràng không phải mới một hai ngày, vậy mà hắn vẫn còn ngượng ngùng. Tô Chỉ không nhớ đã đọc được câu này ở đâu, rằng người biết xấu hổ thường là người lương thiện. Mà người đàn ông này, đã lâu như vậy rồi, vẫn còn đỏ mặt vì vợ mình nói muốn đi vệ sinh, hẳn là một người cực kỳ thuần lương?

Tô Chỉ chợt nhớ đến người chồng kiếp trước. Cha mẹ Tô Chỉ ly hôn, nàng luôn cô đơn một mình, nên rất khao khát một gia đình hạnh phúc. Sau khi kết hôn, hắn muốn nàng ở nhà làm một bà nội trợ toàn thời gian, nàng đã thật sự từ bỏ công việc tốt đẹp, từ một nhân viên văn phòng trở thành một bà nội trợ đảm đang. Ba năm hôn nhân đã dạy cho nàng tất cả những gì một người phụ nữ nên biết, nhưng ngay khi nàng muốn có con thì lại phát hiện mình mắc bệnh. Sau khi tốn không ít tiền chữa trị, người đàn ông đó đã chọn ly hôn. Từ đó, nàng không còn tin vào tình yêu nữa.

Thẩm Tử An đang ân cần chăm sóc Tô Chỉ, còn Tô Chỉ lại đang nghĩ xem khi nào hắn sẽ ruồng bỏ mình. Mặc dù hắn vẫn ngủ cùng nàng trên một chiếc giường, để nàng tựa vào người hắn, không hề chê bai căn bệnh của nàng, thứ mà Tôn thị gọi là bệnh truyền nhiễm. Đương nhiên, người Thẩm gia chắc hẳn cũng đều nghĩ như vậy, nếu không thì sao chẳng ai đến thăm nàng? Lại còn để nàng sống trong căn nhà tách biệt thế này? Căn nhà này, nhìn qua đã biết trước đây không phải là nơi ở, mà giống như một nhà kho chứa củi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️