Tô Chỉ ngẩn người nhìn bụi cúc vàng lay động ngoài cửa sổ. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi nàng tỉnh lại trong căn nhà tranh cũ nát, xa lạ này. Từ kinh ngạc ban đầu, giờ nàng đã bình tĩnh chấp nhận sự thật khó tin: nàng đã xuyên không, hệt như nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng nàng hay đọc lúc rảnh rỗi. Chỉ khác là, nàng không xuyên thành công chúa, tiểu thư quyền quý, mà lại thành một nông phụ thôn quê.
Chủ nhân của thân xác này tên là Triệu Tiểu Muội, vừa mới thành thân với một người nông dân tên Thẩm Tử An.
Với Tô Chỉ, sống lại đã là một điều may mắn. Có chăng, niềm may mắn ấy lại vương chút tiếc nuối, đó là thân thể này mang bệnh trong người.
Khi Tô Chỉ vừa xuyên đến, nàng bị trói chặt, cứ ngỡ mình bị bắt cóc. Đến khi cảm nhận được cơn ngứa ngáy, đau rát lan khắp cơ thể, nàng mới vỡ lẽ. Người ta trói nàng là để ngăn nàng gãi. Trên người nàng chi chít những vết loang lổ, chỉ cần gãi nhẹ là vỡ ra, rồi lan rộng thêm.
Tô Chỉ chỉ biết than thầm số mình xui xẻo. Thôi thì cứ coi như ông trời đang thử thách, muốn trao trọng trách thì phải trải qua gian truân. Nàng không tin ông trời cho nàng sống lại chỉ để chết thêm một lần nữa, càng không tin căn bệnh này lại vô phương cứu chữa.
“Ôi chao! Tứ đệ, sao đệ lại múc nhiều nước thế?! Mọi người đi làm đồng cả ngày, về chỉ mong có chút nước nóng để uống, để rửa tay. Có mỗi một nồi nước, đệ lấy đi nhiều thế này, bảo chúng ta uống nước lạnh, rửa tay bằng nước lạnh à?!”
Bên ngoài đột ngột vang lên giọng the thé của một người phụ nữ, theo sau là tiếng khóc lóc om sòm.
“Trời ơi là trời! Cái số ta sao mà khổ thế này! Đầu tắt mặt tối ngoài đồng, về đến nhà lại chẳng bằng cái đứa bệnh tật, lười biếng! Nàng ăn không, uống không, đã không làm gì lại còn tốn tiền mua thuốc. Thôi thì cũng đành, đằng này lại còn tranh cả ngụm nước với chúng ta. Thiên lý ở đâu cơ chứ! Mọi người ơi, vào mà xem, cái cuộc sống này không sống nổi nữa rồi——”
Âm cuối được kéo dài lê thê, chẳng khác nào đang hát tuồng.
Nếu không phải đã nghe đến nhàm tai suốt ba ngày qua, Tô Chỉ hẳn đã bật cười. Nàng biết, giọng chua ngoa kia là của tam tẩu trong nhà, Tôn thị. Còn “đứa bệnh lười” mà nàng ta nhắc đến chính là nàng, “tứ đệ” kia không ai khác ngoài chồng của thân xác này, Thẩm Tử An.
“Thôi nào, tam tức phụ, đừng làm ầm lên nữa. Tử An cũng chỉ lo cho thê tử nó thôi. Con đứng lên đi, cùng lắm thì đun thêm nồi nước nữa là được. Để Tử An đi kiếm củi, thế này con không ý kiến gì nữa chứ?”
Một giọng nói già nua, nghe có vẻ ôn hòa vang lên. Đây là chủ mẫu của nhà này, Thẩm Trương thị. Tô Chỉ nhận ra ngay, bởi lần nào Tôn thị gây sự, bà ta cũng đều ra mặt dàn xếp, khuyên can. Thoạt nhìn, bà ta đúng là một người từ bi, công bằng, mong muốn gia đình hòa thuận. Nói là “thoạt nhìn”, bởi Tô Chỉ cảm thấy bà ta chẳng công bằng chút nào. Bằng chứng là, sau mỗi lần bà ta khuyên giải, Thẩm Tử An luôn là người chịu thiệt. Như lần này chẳng hạn, chẳng phải hắn lại bị sai đi kiếm củi hay sao?
Tô Chỉ thấy lạ, thường thì trong những cuộc đấu khẩu giữa mẹ chồng nàng dâu, mẹ chồng bao giờ chẳng đứng về phía con trai. Dù ngoài mặt có vẻ bênh con dâu, thì thực chất cũng chẳng có hình phạt gì đáng kể cho con trai, thậm chí cuối cùng vẫn tìm cách để con dâu chịu thiệt. Sao đến lượt Thẩm Trương thị lại khác thường thế nhỉ?
Hay là nàng may mắn gặp được một mẹ chồng tốt? Chuyện này còn hiếm có hơn cả trúng số độc đắc, nhất là trong mấy bộ truyện xuyên không về nông thôn cổ đại, các nữ chính kiểu gì cũng gặp phải một mẹ chồng cực phẩm. Lẽ nào vận số của nàng đã thay đổi?