Kỳ thật Cố Ninh Chiêu cũng không nhớ rõ lắm. Thằng bé chỉ nhớ rằng trong chuyến đi tới Liêu Thành, thằng bé làm ầm ĩ không chịu trở về, sau đó bị dẫn lên xe ngựa, còn những chuyện khác thì không nhớ nữa.
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, lúc ấy Nhược Nhược mới đầy tháng thì làm sao có thể nhớ rõ cho được, đây mới thật sự là suy nghĩ lung tung.
Không đợi nàng nói chuyện, quản sự gác cổng quay lại mời mọi người vào, Lục Cẩm Dao khẽ gật đầu: “Ai biết có thích con hay không, được rồi, chúng ta đi thôi.”
Cũng không phải chờ lâu lắm, quản sự dẫn đoàn người đi vào, đi thẳng tới chính viện.
Đã lâu rồi Lục Cẩm Dao không gặp Khương Đường. Nha hoàn đều ở bên ngoài canh giữ, nàng không vội vàng nói chuyện ngay mà nhìn Khương Đường thật kỹ, sau đó mới dời ánh mắt ra sau chân Khương Đường, nhìn tiểu cô nương đang nắm chặt làn váy nàng, trong đôi mắt to chứa ba phần nhút nhát bảy phần tò mò.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây