Cố Kiến Sơn ít viết thư gửi về, Khương Đường đoán có lẽ hắn đang đánh giặc, nàng không biết rõ mấy chuyện trong triều, càng không có ai nói với nàng. Từ sau khi An Dương nói phải cẩn thận khách nhân trong cửa hàng, những lúc nàng thấy những quan viên quen mắt thường sẽ nói phòng riêng trên lầu không còn chỗ nữa.
Những người đó cũng không cáu gắt gì, có chỗ ngồi là được, chỉ là tầng trệt có quá nhiều người, kiểu người nào cũng có, không thể ăn nói thỏa thích như lúc ở trong phòng riêng cho nên đa số thời gian bọn họ đều nói chuyện phiếm.
Khương Đường cũng ngẫu nhiên nghe được vài chuyện, không có gì hữu dụng, cho nên nàng vẫn không thể biết được những chuyện ở trong triều, chỉ có thể dựa vào những nội dung trong sách mà nàng còn nhớ.
Nhưng những chuyện xảy ra hiện tại cũng không còn như lúc đầu nữa, những thứ nàng nhớ cũng không dùng được nữa.
Cố Kiến Châu vẫn còn ở Điền Nam, lúc này đã tới mùa lũ định kỳ hàng năm, Khương Đường nhớ rõ trong sách có ghi vốn dĩ năm nay Cố Kiến Châu mới đến Điền Nam trị thủy, mà bây giờ những việc cứu tế hắn làm đã khác trong sách rất nhiều, đây đã là lần thứ ba Cố Kiến Châu đến Điền Nam.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây