Hôm nay mới là mười một mà thôi, Cố Kiến Sơn về chưa quá năm ngày lại phải đi.
Khương Đường tưởng hắn chí ít sẽ ở lại Thịnh Kinh mười ngày nửa tháng.
Cái ôm này khác với khi có giáp bạc, Khương Đường có thể cảm nhận được hơi ấm và máu thịt, con người này đang tồn tại, phần chân tâm này là dành cho nàng.
Khương Đường cảm thấy Cố Kiến Sơn còn không nỡ hơn nàng, nàng vỗ vỗ lưng Cố Kiến Sơn, khẽ giọng bảo: “Vậy ta đi lấy đồ cho chàng, ta có làm thịt khô, chàng giữ lại ăn trên đường… có phải Tây Bắc xảy ra chuyện gì hay không, trên đường chàng quay về phải cẩn thận hơn đấy.”
Khương Đường không sợ Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc, chỉ hi vọng hắn bảo vệ tốt bản thân, bình an quay về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây