Trời vẫn còn tối, Khương Đường vẫn cầm đèn lồng trong tay.
Khương Đường gọi một tiếng nhưng Cố Kiến Sơn vẫn không ngẩng đầu, hình như đã ngủ say. Nàng duỗi tay chạm nhẹ vào bả vai của Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn giật mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu, tay bắt đầu mò mẫm như đang muốn tìm thứ gì đó, nhưng thứ đó lại không ở cạnh hắn, duỗi tay sờ soạng cũng chỉ là một khoảng không.
Trong ánh mắt của hắn còn mang theo sự tàn nhẫn, hoàn toàn không giống với Cố Kiến Sơn mà Khương Đường quen thuộc. Cố Kiến Sơn trong ấn tượng của nàng tuy không thể gọi là ôn tồn lễ độ nhưng bụng dạ phóng khoáng, làm việc biết co giãn vừa phải, tuyệt đối sẽ không hành động như thế này.
Hắn là vừa từ Tây Bắc trở về, người về tới Thịnh Kinh nhưng suy nghĩ vẫn còn ở lại chiến trường.
Người trực tiếp đối diện với sinh tử sao có thể bình thường lại trong thời gian ngắn ngủi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây