Khương Đường lắc đầu, cười nói: “Có sao đâu chứ, chỉ có hơi sửng sốt ở lễ cập kê một chút thôi, sao lại có nhiều mệnh phụ triều đình tới tham gia như vậy.”
An Dương: “Đều là người nên tới cả, ngươi làm việc cho bá tánh, dựa vào cái gì mà nam tử có thể thăng quan tiến chức, nữ tử lại phải cẩn thận chuyện này chuyện nọ.”
Khương Đường nhớ tới bánh lương khô, cũng là những quanh co trong đó thôi. Nhưng chuyện bánh lương khô chỉ là vì muốn báo đáp ân tình của Cố Kiến Sơn, cái đó không tính. Làm lẩu nấm cũng chỉ là để kiếm bạc cho bản thân.
Thời đại này chính là như thế, Khương Đường cũng không nghĩ bản thân mình có năng lực thay đổi thứ gì.
Đến chính bản thân mình nàng còn lo chưa xong thì còn nghĩ gì đến chuyện lo cho thiên hạ chứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây