Xuân Đài vừa khóc vừa bôi thuốc cho Cố Kiến Sơn: “Công tử, không phải sáng nay ngài vẫn ổn hay sao?”
Minh Triều liếc mắt một cái, không nói gì.
Cố Kiến Sơn thấy phiền ghê gớm, hắn không nhịn được nói: “Câm miệng.”
Cố Kiến Sơn: “Bôi thuốc nhanh lên, không được thì để ta tự làm.”
Trên người Cố Kiến Sơn có mấy chỗ bị thương nhìn mà rợn người, một vết ở ngực, miệng vết thương rộng ba ngón tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây