Chờ Nam Hương đưa Lý thái y rời đi, Vĩnh Ninh hầu ngồi xuống mép giường, ông nắm lấy tay Trịnh thị, nhẹ giọng nói: “Kiến Sơn là người tốt, người hiền tự có thiên tướng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm bà hay ta lo lắng, bà không cần lo lắng quá mức.”
Trịnh thị vẫn đang chìm trong giấc mơ, nước mắt theo tóc mai chảy xuống, trên gối đầu ướt một mảng.
Vĩnh Ninh hầu thở dài, cho dù biết gốc rễ căn bệnh nằm ở đâu, nhưng không thể kêu Cố Kiến Sơn về được, tướng sĩ trong quân, chưa nhận được lệnh truyền thì không được hồi kinh, quân lệnh như núi.
Trên đời này không chỉ có Trịnh thị nhớ nhi tử, tất cả mẫu thân đều nhớ nhi tử. Nếu người nào cũng lấy bệnh tật ra kêu quân nhân ở bên ngoài quay về nhà thì còn gì là quy củ nữa.
Nói thật, nếu hôm nay ông với Trịnh thị có chết, Cố Kiến Sơn cũng không thể quay về đội khăn tang được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây