Trịnh thị đứng dậy đỡ Cố Kiến Châu dậy: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Sao con lại gầy thành…như vậy...”
Vốn dĩ bà ấy muốn nói làm sao lại gầy thành bộ dạng quỷ quái này, nhưng cảm thấy lời này cực kỳ không thích hợp, lời đến bên miệng liền sửa lại.
Trịnh thị quay đầu lại liếc nhìn Lục Cẩm Dao, hốc mắt Lục Cẩm Dao ửng đỏ, lại nghĩ nàng đang mang thai, quá mức thương tâm cũng không tốt, vội vàng đỡ lời: “Nhìn có vẻ có tinh thần hơn, có tinh thần hơn nhiều.”
Cố Kiến Châu nhìn về phía Lục Cẩm Dao, gật đầu cười với nàng ấy.
Lục Cẩm Dao quay đầu đi, nhanh chóng lau đi nước mắt trên khóe mắt, trong nháy mắt khi nhìn thấy Cố Kiến Châu vẫn là đau lòng, nhưng mà có thể bình an trở về là tốt rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây