Hai ngày sau, Cố Kiến Châu sẽ theo các đại thần cứu trợ thiên tai cùng đi đến Điền Nam.
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Hai ngày là đủ rồi, để chàng mang theo ít dược liệu, lương khô, y phục thay giặt là được rồi.”
Cố Kiến Châu gật đầu, hẳn là vì biểu hiện của Lục Cẩm Dao quá mức tự nhiên nên trong lòng của hắn lại càng thêm khó chịu. Hắn gắp thịt cho Lục Cẩm Dao: “Nàng ăn nhiều thịt thêm một chút.”
Bữa cơm này mùi vị vô cùng tuyệt, nếu không nói chuyện này thì chắc hẳn Cố Kiến Châu không nuốt trôi nổi. Nhưng sau khi nói hết ra, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm nên tự nhiên cũng ăn hết phần còn lại.
Vị chua nhè nhẹ, thịt thấm vị chua vào trong nên rất ngon, không hề có chút vị cay nào nên ăn vào cũng không thấy nóng, ăn sạch món ăn trên bàn rồi bắt tay vào chén mì, bữa ăn này mới xong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây