Vết thương của Diệp Mặc thực sự rất nghiêm trọng, trên xương bả vai còn treo một sợi xích, sau khi Tây Môn Phụng Hiếu điều khiển xe ngựa, tốc độ di chuyển của xe ngựa thực sự có thể so sánh với tốc độ của con rùa.
Tây Môn Phụng Hiếu thực sự sợ một khi bất cẩn sẽ khiến Diệp Mặc tắt thở.
Nhìn thấy xe ngựa chạy với tốc độ rùa bò, Sở Diệu cũng không nói gì cả, trong khi đám ám vệ lại đang lo lắng bọn họ vẫn đang ở trong địa giới Bắc Yến, lo lắng cho an nguy bản thân nên có chút mất kiên nhẫn, nhưng đều không dám thể hiện ra ngoài.
“Phù!”
Chạng vạng, khi đoàn người Sở Diệu đi qua một ngọn núi đá gập ghềnh, trên không trung lập tức nổi lên gió cát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây