Thời Phù Hân cười lạnh một tiếng: “Ta vẫn chưa não tàn đến mức đó, vì một nam nhân mà tự làm tổn thương đến bản thân mình.” Nói rồi, nàng “bịch” một tiếng, ném quả cầu tuyết trong tay ra ngoài.
Quả cầu tuyết nện trên cây, nhánh cây đong đưa xào xạc, trước cửa thuỳ hoa, những bông tuyết tung bay.
Thời Phù Hân và Sở Diệu đứng nhìn nhau, đắm chìm trong những bông tuyết, từ xa nhìn lại giống như cảnh tượng nhìn nhau không chán dưới cảnh tuyết, nhưng nhìn gần lại thấy hai người đang có vẻ đối đầu gay gắt.
Sở Diệu nhìn những bông tuyết tung bay, nhìn trong mắt Thời Phù Hân hừng hực lửa giận, lại cười một lần nữa: “Thật sao, vậy lúc trước là ai cố ý trượt chân ở trước cửa tròn?”
Nghe ra được giọng điệu châm chọc và đùa cượt trong câu nói của Sở Diệu, Thời Phù Hân hít một hơi thật sâu, nhìn hắn: “Diệu tam công tử, chúng ta cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, lúc trước khi ngươi theo đuổi Đông Phương Vân Dung, thủ đoạn cũng không được vinh quang lắm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây