Nhậm Như Tuyết không ngờ giọng điệu An quốc công lại sắc bén như vậy, vội vàng giải thích: “Ta cũng không có ý tìm hiểu chuyện gì, chỉ là cảm thấy người của Phiêu Miễu cung cũng thiện kiếm, nên muốn luận bàn một chút với người đã cứu ngài mà thôi.”
An quốc công càng nhíu chặt chân mày hơn nữa: “Nhậm cô nương, trong lúc hành động hay nói chuyện, không thể lúc nào cũng nghĩ đến mình cảm thấy như thế nào, cô nương cảm thấy chuyện này khả thi, nhưng người ta chưa chắc đã chấp nhận, ta không nghĩ mối quan hệ của hai chúng ta đã đủ để nói chuyện thoải mái.”
Nhậm Như Tuyết thực sự không thể ngờ được An quốc công lại khó bắt chuyện như vậy, lồng ngực nghẹn ngào, nửa vời.
Sở Diệu ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn An quốc công, rõ ràng hắn cũng không ngờ được lan chi công tử An quốc công cũng sẽ không chút lưu tình như vậy.
An quốc công nhìn Nhậm Như Tuyết: “Nếu Nhậm cô nương đã tò mò về chuyện của ta như vậy, vậy thì ta cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo Nhậm cô nương, theo như ta được biết thì lúc này Nhậm cô nương nên đi học ở Quốc Nữ giám mới phải, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Giang Hán?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây