Đi theo các cô nương ngây thơ hồn nhiên, tình đậu sơ khai này, Thời Phù Hân cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút mới lạ, kiếp trước nàng vẫn luôn bận rộn, cố gắng sống sót, chờ đến khi nàng có thời gian rảnh rỗi để nghĩ về chuyện chung thân đại sự thì tuổi tác đã lớn, cho dù làm gì đi nữa cũng thích cân nhắc thiệt hơn, không còn có sự ngây thơ đơn thuần này nữa.
Sau khi đi xuyên qua hết lều trại này đến lều trại khác, chẳng bao lâu sau bọn họ đã đi đến trường bắn được bao quanh bởi những cọc gỗ.
“Mau nhìn kìa, là An Quốc công gia, không ngờ huynh ấy cũng tham gia vào kỳ đi săn mùa đông.”
Nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của mấy người Phạm cô nương, Thời Phù Hân vội vàng hỏi Triệu Ngọc Yến: “An Quốc công là ai vậy?”
Triệu Ngọc Yến vội vàng nói với Thời Phù Âm, Thời Phù Hân: “Trong số tám nhà Quốc công, An Quốc công là người nhỏ tuổi nhất, năm nay mới mười tám tuổi, điều quan trọng nhất là hắn ta vẫn còn chưa đính hôn.” Nói rồi nàng duỗi tay chỉ về phía trường bắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây