Vì muốn giữ Tô Diệu Muội ở lại Tô gia, cả nhà đã cùng nhau góp nhặt mới gom đủ số tiền này để đưa cho gia đình Sử Tam.
Tất nhiên, khoản tiền này, Tô Diệu Muội sẽ không bao giờ tính vào phần nợ của mình.
Mọi người đều nghĩ rằng số tiền này là vì Tào Minh Châu. Nếu không phải tại cô bé cứ đòi về Tô gia, thì họ đã không phải chịu tổn thất này.
Cho dù chính Tô Diệu Muội là người đã yêu cầu cô bé quay về, cho dù chính vì Tô Diệu Muội mà một đứa trẻ ruột thịt như cô bé mới bị lưu lạc bên ngoài, cho dù là vì Tô Diệu Muội ở lại Tô gia nên cả nhà mới không thể thương lượng được gì khác và buộc phải bỏ ra số tiền này...
Đây chính là sức mạnh của thiết lập cốt truyện.
Lúc trước khi đọc cuốn sách này, Tào Nguyệt Minh chưa từng suy xét đến sự vô lý đằng sau nó, chỉ đơn thuần bị cuốn hút bởi những tình tiết phản kích sảng khoái, đâu nghĩ sâu xa đến vậy?
Giờ đây khi chính mình bước vào thế giới này, cô mới nhận ra rốt cuộc Tô gia ngu ngốc đến mức nào mới có thể tin rằng số tiền đó là vì Tào Minh Châu mà bỏ ra?
Hóa ra, để làm nổi bật nhân vật chính, tác giả sẵn sàng hạ thấp trí thông minh của tất cả các nhân vật phụ, thậm chí ngay cả người đọc cũng dễ dàng bị cuốn theo lối suy nghĩ đó.
Tào Nguyệt Minh đưa tay sờ mũi, có lẽ vì trước đây cô quá ngốc nên ông trời mới trừng phạt cô bằng cách đưa cô vào cuốn sách này để cứu lấy chính mình lúc đó...
May mắn là số tiền này đang nằm trong tay cô, cô muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Cô đưa Tào Minh Châu đi ăn một bữa thật ngon, mua cho cô bé mấy bộ quần áo và giày dép đẹp, chuẩn bị một chiếc cặp sách mới để đi học, còn mua thêm không ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Mẹ ơi, chiếc váy kia đẹp quá.”
Đang định đưa Tào Minh Châu về nhà thì bất ngờ bị kéo tay lại. Cô bé đỏ mặt, như thể đã lấy hết dũng khí, chỉ vào chiếc váy trong tủ kính rồi cất giọng nói nhỏ.
“Mẹ có quần áo rồi.”
Tào Nguyệt Minh cũng rất muốn mua quần áo mới, nhưng đáng tiếc những thứ không được đổi bằng giá trị cảm xúc, bao gồm cả tiền, cô đều không thể sử dụng. Chỉ cần chạm vào, chúng sẽ biến thành tro bụi ngay lập tức.
Sáng nay cô đã thử lấy một bộ quần áo từ tủ của nguyên chủ để thay, nhưng kết quả là nó ngay lập tức tan thành bụi bay.
“Con mua cho mẹ.”
Nói muốn đối tốt với mẹ thì không thể chỉ nói suông, Tào Minh Châu muốn dùng hành động để chứng minh.
Chỉ là số tiền này cô bé kiếm được nhờ giúp bạn học làm bài tập. Ông nội đã dặn cô bé phải giữ gìn cẩn thận, không được tùy tiện lấy ra.
Nhưng mẹ đã mua cho cô bé rất nhiều thứ, cô bé cảm thấy không yên lòng.
Cô bé đã xem giá rồi, chiếc váy đó chỉ có ba mươi lăm tệ, so với những thứ mẹ mua cho cô bé chẳng là gì cả, nhưng đây là số tiền lớn nhất mà cô bé có thể lấy ra lúc này.
“Con lấy tiền ở đâu vậy?”
Cô bé này, thật sự chỉ cần có người đối xử tốt với mình một chút là có thể dốc hết lòng hết dạ sao?
Không được, cô nhất định phải dạy dỗ cô bé thật tốt. Làm sao có thể ngây thơ, khờ khạo như vậy? Nếu cứ như thế, chẳng phải sẽ bị Tô Diệu Muội nuốt chửng mà không còn chút gì sao?
Con gái của Tào Nguyệt Minh, dù có trở thành một đóa hắc liên hoa cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là một kẻ ngốc nghếch ngây thơ!
“Tiền lì xì ông nội cho cộng với tiền con kiếm được nhờ giúp bạn học làm bài tập...”