Ông nội nói đúng, trên đời này không có ai lại không yêu thương con mình. Mẹ nhất định có nỗi khổ riêng nên mới để lạc mất cô bé, cũng vì vậy mà khi phát hiện cô bé bị tráo đổi, mẹ không kịp đến đón cô bé về.
“Con ngoan lắm, có đói không? Mẹ đưa con đi ăn món ngon nhé?”
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. Đứa trẻ này quá ngoan ngoãn, vừa nhìn đã biết đã chịu không ít khổ cực.
“Đắt không ạ?”
Nghe thấy câu này, cô bé không giống như ba đứa trẻ nhỏ nhà họ Tô lập tức đồng ý, mà lại dè dặt, cẩn trọng lên tiếng hỏi.
Ba chữ này khiến cô khẽ run lòng.
Chỉ có những đứa trẻ từng chịu khổ, biết nghĩ cho gia đình mới có thể hiểu chuyện như vậy.
Khi người lớn nói sẽ mua đồ ăn cho cô bé, phản ứng đầu tiên của cô bé không phải là vui vẻ, háo hức vì sắp được ăn món ngon, mà là lo lắng liệu có quá đắt hay không, liệu có khiến gia đình thêm gánh nặng hay không.
Cô cũng từng có một tuổi thơ như thế.
“Không đắt đâu, mẹ có tiền.”
Lần đầu tiên, trong lòng cô dâng lên một cảm giác giống như trách nhiệm của một người mẹ.
“Cảm ơn mẹ, sau này khi con lớn kiếm được tiền, con cũng sẽ mua món ngon cho mẹ.”
Cô bé trịnh trọng hứa hẹn.
Ngoài ông nội ra, con còn muốn mua đồ ngon cho mẹ.
“Con ngốc quá, dễ bị lừa như vậy sao?”
Cô vừa buồn cười lại vừa lo lắng cho cô bé.
Chẳng trách trong nguyên tác, Tô Diệu Muội lại có thể dễ dàng biến Minh Châu thành nữ phụ độc ác đáng ghét nhất truyện.
Chỉ cần người khác đối xử tốt với Minh Châu một chút, con bé đã sẵn sàng dâng trọn cả trái tim mình.
“Lừa sao?”
Cô bé ngây ngô không hiểu.
“Nhớ nhé, khi nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Con phải biết cách nhận ra ai thật lòng tốt với con, ai không tốt với con, đừng dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Nhưng mẹ là mẹ của con mà.”
Rõ ràng, một cô bé chín tuổi lớn lên trên núi, chưa từng tiếp xúc với nhiều người, không biết cách nhìn thấu lòng người.
“Ừm, vậy thì trước khi con có thể nhìn thấu lòng người, ngoài mẹ ra, con không được tin ai cả, được không?”
Dạy một đứa trẻ nhỏ phải đề phòng thế giới từ sớm vốn không phải là điều tốt. Nhưng đây lại là cách hiệu quả và nhanh nhất lúc này.
Dù sao, trong căn nhà mà hai mẹ con sắp trở về cũng không có ai thật lòng muốn đối tốt với cô bé.
Những điều còn lại, cô chỉ có thể từ từ dạy dỗ.
“Dạ!”
Minh Châu gật đầu thật mạnh.
Cô bé vốn dĩ cũng chưa bao giờ có ý định coi những người ở nhà này là người thân ngay lập tức.
Từ nhỏ đến giờ, Tào Minh Châu đã sớm hiểu những người gọi là người thân đó đối xử với cô bé ra sao. Tuy cô bé khao khát tình thân, nhưng cũng hiểu rằng, tình thân không phải thứ dễ dàng có được.
Nếu mẹ cứ vô điều kiện tốt với cô bé, ngược lại cô bésẽ cảm thấy nghi ngờ rằng mẹ đang có mục đích gì đó.
Nhưng mẹ đã nói như vậy, Tào Minh Châu thật sự hiểu rằng mẹ thật lòng muốn tốt cho cô bé. Giống như ông nội trước khi cô bé rời đi cũng dặn cô bé phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng cũng nhắc nhở cô bé rằng không nên dễ dàng coi tất cả mọi người là người thân.
“Đi thôi.”
Tào Nguyệt Minh có trong tay số tiền mười nghìn tệ mà Tô Quốc Hoa đưa cho cô ngày hôm qua.
Đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình.
Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này đại khái tương đương với những năm cuối thập niên 90 trong thế giới thực mà cô từng sống.
Ở một thành phố lớn như Thanh Viễn, một người sở hữu mười nghìn tệ không phải chuyện hiếm, nhưng đối với một gia đình bình thường, đó vẫn là một khoản tiền rất lớn.