Xuyên Thành Mẹ Trà Xanh Của Tiểu Thư Thật Trong Truyện Niên Đại

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Lý do cô đồng ý đưa tiền cho Sử Tam là vì sợ họ sẽ dẫn Tô Diệu Muội đi.

Nhưng Tào Nguyệt Minh vốn không hề coi trọng Tô Diệu Muội, bị dẫn đi thì cứ để bị dẫn đi, tại sao cô phải bỏ tiền?

Khó khăn lắm Tô Quốc Hoa mới đưa cho cô một khoản tiền không nhỏ, không tiêu vào con gái ruột của mình, lại phải dùng để giữ Tô Diệu Muội – kẻ đã khiến gia đình họ bị chia cắt hay sao? Chưa kể, lại còn tiếp tục tiêu tiền nuôi cô ta, rồi còn phải đưa cho cặp vợ chồng ban đầu đã cố tình tráo đổi con của cô một khoản lớn nữa?

Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?

Đúng vậy, Tô Diệu Muội và Nhị Nha thực sự đã bị cố ý tráo đổi.

Chỉ có điều, mục tiêu ban đầu của cha mẹ của Nhị Nha không phải là Tô Quốc Hoa và Tào Nguyệt Minh, mà là một gia đình giàu có, quyền thế khác.

Chẳng qua, trong quá trình đó đã xảy ra sai sót, nên kế hoạch mới không thành công.

Đáng thương thay, Tô Quốc Hoa và Tào Nguyệt Minh bị gạt đến tận lúc chết vẫn không biết sự thật này, mãi đến khi vợ chồng Sử Tam chết đi, Tô Diệu Muội đứng trên mộ họ phỉ nhổ thì bí mật này mới được hé lộ.

Hiển nhiên, Tô Diệu Muội sớm đã biết sự thật, nhưng lại giúp vợ chồng Sử Tam giấu kín tất cả.

Cũng may, điều này lại giúp ích cho Tào Nguyệt Minh.

Cô đưa Nhị Nha đến nơi mà Tô gia đã lo lót từ trước, rất thuận lợi đăng ký hộ khẩu cho cô bé.

“Con có tên rồi sao?”

Trên đường đi, Nhị Nha luôn im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu, để mặc Tào Nguyệt Minh sắp xếp mọi chuyện. Nhưng khi cô cầm sổ hộ khẩu lên và cho cô bé xem, đôi mắt cô bé sáng rực lên.

Lúc cô và Sử Tam đối đáp qua lại, cô bé thông minh chọn cách im lặng, không nói một lời.

Cô bé biết, người mẹ mới này không dễ đối phó.

Cô bé có thể cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng từ người mẹ mới. Ngoài ông nội ra, chưa từng có ai đối xử với cô bé tốt như vậy.

Không, cô còn dịu dàng hơn cả ông nội. Ông nội cho Nhị Nha ăn khoai lang cũng không bóc vỏ, chỉ tiện tay lấy từ trong bếp lò ra, bẻ làm đôi rồi đưa cho cô bé. Cô bé thường ăn đến mức mặt mũi lấm lem.

Nhưng cô lại bóc vỏ khoai lang cho cô bé, thổi cho nguội rồi mới đưa cô bé ăn. Sau khi cô bé ăn xong, cô còn giúp cô bé lau tay và lau mặt sạch sẽ.

Đây chính là mẹ sao?

Đây chính là cảm giác có mẹ sao?

Cô bé còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy Tào Nguyệt Minh đưa cô bé đi đăng ký hộ khẩu, lại còn đặt tên cho cô bé.

Cô bé có tên rồi! Một cái tên thật dễ nghe!

Hơn nữa, hóa ra đăng ký hộ khẩu không cần phải mất tiền sao? Không cần giống như những gì Sử Tam nói, phải đưa ông ta mười nghìn tệ mới làm được hộ khẩu sao?

“Đúng vậy, từ nay con sẽ tên là Tào Minh Châu, có thích cái tên này không?”

Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô bé.

Đây chính là nghệ danh mà cô từng tự đặt cho mình.

Trong cốt truyện gốc của cuốn sách này, khi nguyên chủ đăng ký hộ khẩu cho cô bé, đã không đặt tên mà chỉ ghi là Tào Nhị Nha.

Vì chuyện này, cô bé đã buồn bã suốt một thời gian dài, cũng bị người khác chê cười không ít.

Cũng chính vì cái tên này, về sau không ai nghi ngờ việc cô bé mới là con gái ruột của Tô gia, còn Tô Diệu Muội mới là kẻ giả mạo.

“Con thích lắm, cảm ơn mẹ!”

Cô bé cười tít mắt.

Mẹ thật tốt, hoàn toàn không giống như những gì Sử Tam đã nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)