“Một lát nữa em mang cái hộp kia theo nhé, đó là anh cố ý chọn đấy.”
Lúc có ý thức, Tào Nguyệt Minh phát hiện mình đang giúp một người đàn ông chỉnh sửa áo vest. Người đàn ông chỉ vào chiếc hộp quà màu hồng bọc trên chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt có chút né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào cô.
Chiếc hộp trông khá đẹp, nhưng lớp giấy gói thô ráp và dải ruy băng kém chất lượng đã tố cáo giá trị thực của nó.
“Ừm.”
Không rõ tình huống thế nào, Tào Nguyệt Minh không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu, sau đó thu tay lại và đứng sang một bên.
Người đàn ông liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Anh biết em không khỏe, uống chút thuốc cầm cự nhé. Tối nay khỏi cần nấu cơm, chờ sau khi lấy được công trình, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Đợi em và con gái về, tiện thể cũng xem như mở tiệc đón nó luôn.”
Nói xong, như thể sợ Tào Nguyệt Minh từ chối, người đàn ông vội vã xách cặp công văn rồi chạy trốn, đóng sầm cửa lại.
Tào Nguyệt Minh chớp chớp mắt, chạy mất tiêu rồi?
Cô nhìn vào gương, khuôn mặt thanh tú, cũng đâu giống hổ dữ ăn thịt người đâu chứ.
[Nhận được giá trị cảm xúc: Tâm lý chột dạ +1.]
Trong đầu bỗng vang lên âm thanh thông báo.
Tào Nguyệt Minh cảm thấy đau đầu, rốt cuộc cô đã bị hệ thống ràng buộc xuyên vào sách rồi sao?
Nhưng mà, hệ thống của người khác đều có “bàn tay vàng”, còn cô thì hoàn toàn là đến để chịu khổ!
Xuyên vào sách, chỉ khi nào thu thập đủ giá trị cảm xúc thì cô mới có thể đổi lấy nhu yếu phẩm hàng ngày, nếu không thì cứ đợi mà chết đói đi!
Thậm chí, ngay cả bộ quần áo cô đang mặc cũng là vật phẩm dùng một lần trong ba ngày đầu tiên của tân thủ.
Ba ngày sau, nếu không kiếm đủ giá trị cảm xúc, có lẽ cô sẽ phải trần truồng chạy trên đường mất!
Ấy? Nếu như trần truồng chạy trên đường, chẳng phải sẽ kích thích cảm xúc của đám người xung quanh, khiến họ cung cấp giá trị cảm xúc cho cô sao? Dù sao chuyện này cũng không phải ngày nào cũng có thể gặp được... Tào Nguyệt Minh vô liêm sỉ suy nghĩ.
[Cảnh báo: Không được thực hiện hành vi vi phạm nghiêm trọng nội quy của hệ thống, nếu không sẽ bị xóa bỏ!]
“....”
Được rồi.
Cô thở dài, đi đến bên giường ngồi xuống.
Quan sát bốn phía, trong phòng ngoài chiếc giường và ba chiếc rương gỗ lớn thì chỉ còn lại một chiếc gương đứng bên cạnh cửa.
Tuy nghèo khó, nhưng căn phòng lại được thu dọn vô cùng ấm áp. Cửa sổ treo tấm rèm xanh dương sạch sẽ, đây là do nguyên chủ tự may.
Trên những chiếc rương gỗ cũng được phủ khăn vải cùng màu, vừa dùng làm bàn, vừa giúp căn phòng trở nên gọn gàng. Chăn gối được xếp ngay ngắn, còn tỏa ra mùi thơm dịu của ánh nắng mặt trời.
Bố cục căn phòng giống y hệt trong sách, xem ra nội dung cốt truyện chắc cũng không sai lệch.
Tào Nguyệt Minh sau khi sinh đôi long phụng thì mất việc, dứt khoát ở nhà làm nội trợ. Dù chỉ là nhà thuê, cô vẫn thu dọn sạch sẽ gọn gàng.
Mỗi ngày ngoài việc dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn, cô còn đưa đón ba đứa con đi học, hướng dẫn làm bài tập.
Cho đến một ngày, một tai nạn xảy ra khiến cô con gái út Tô Diệu Muội bị thương phải nhập viện. Chỉ khi đó cả nhà mới phát hiện, Tô Diệu Muội không phải con ruột của họ.
Bố mẹ chồng Tô Quốc Hoa biết chuyện, nhưng lại không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy hợp lý:
“Chúng tôi đã nói rồi mà, Diệu Tổ và Tiểu Muội là song sinh long phụng, nhưng ngoại hình không giống nhau, tính cách cũng không dễ chịu, sao có thể là con ruột nhà họ Tô được chứ!”
Nhà họ Tô trọng nam khinh nữ lại mê tín, nếu không phải vì Tô Diệu Muội là song sinh cùng Tô Diệu Tổ, tượng trưng cho điềm lành, thì e rằng cô bé đã bị vứt bỏ từ lâu. Dù sao những năm trước, gia đình họ nghèo khổ, không thể nuôi nổi ba đứa trẻ.