Tào Nguyệt Minh sau khi ngủ bất ngờ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại với mô típ yêu chiều tiểu thư giả, còn tiểu thư thật bị ghẻ lạnh.
Trong sách, tất cả mọi người đều hành hạ con gái ruột của cô, nâng niu yêu chiều cô tiểu thư giả.
Tiểu thư thật bị người thân ruồng bỏ, cuối cùng chết thảm ngoài phố.
Tiểu thư giả thì gả vào nhà giàu, hưởng trọn một đời hạnh phúc.
Khi đọc sách, cô thấy đây đúng là một bộ sảng văn rất đã.
Nhưng khi chính mình xuyên vào, tam quan liền vỡ vụn.
Hiện tại, con trai cả mới học lớp sáu tiểu học, tiểu thư giả và con trai út đang học lớp bốn, chồng cô vẫn chưa thành đại gia bất động sản, vẫn đang là một gã thầu xây dựng nhỏ nhoi.
Đối mặt với đứa con trai cả lạnh nhạt, ít nói, Tào Nguyệt Minh vung xẻng bếp:
“Anh trai không biết quan tâm em gái? Chắc chắn là vì ăn no quá. Nhịn đói một bữa là ổn ngay.”
Đối mặt với cậu con trai út nghịch ngợm, hiếu động, cô lắc lắc cành liễu trong tay:
“Em trai không biết tôn trọng chị gái? Chắc chắn là rảnh rỗi quá. Đánh một trận là xong.”
Đối mặt với tiểu thư giả suốt ngày khóc lóc, cô cười giả tạo, vẫy tay:
“Đứa bé nhà ai đi lạc tới đây vậy? Chắc chắn là do quá ngu. Đưa về nhà là được.”