Từ khi xuyên tới nơi này đến giờ cũng đã mấy tháng rồi, Trần Vân vẫn luôn thể hiện bản thân rất kiên cường. Bây giờ cô lại bị ba chữ thật xin lỗi của Trịnh Vệ Hoa làm cho sống mũi cay cay.
Cô nuốt nước miếng mấy lần, muốn nuốt hết cảm giác nghẹn đắng này xuống cổ họng nhưng trái lại càng khiến nó bốc lên cao hơn, xông thẳng về đôi mắt.
“Không sao đâu.” Trần Vân quay mặt sang một bên, giọng nói có phần kỳ quái: “Không liên quan gì đến anh cả.”
Cô giật giật tay muốn rút tay ra: “Tôi đi ăn cơm.”
Trịnh Vệ Hoa buông cổ tay cô ra nhưng lại túm bả vai cô lại, dùng sức siết một cái, khiến Trần Vân không thể không nhìn thẳng vào anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây