“Còn có thể có chuyện gì chứ, Kim Bảo còn nhỏ hơn Thiết Trụ, anh xem mà đánh con mình đi.” Cậu hai Lưu bế Kim Bảo lên, đau lòng lắm: “Không phải tôi nói chứ, Thiết Trụ phải được dạy dỗ cẩn thận, lần trước tôi qua đó nó còn không chào tôi.”
Vợ anh ta hừ một tiếng: “Anh quá lơ là rồi. Ném con cho mẹ kế, được mấy người mẹ kế mà tốt chứ? Cứ để cô ta nuôi mấy đứa nhỏ tới hư người luôn đi!”
Mấy người thay phiên chỉ trích, Thiết Trụ nghẹn đỏ mặt, đôi mắt đã phiếm nước.
Trịnh Vệ Hoa nhíu mày, nhìn một vòng, thành công làm cho đám người kia phải ngậm miệng lại.
Anh hỏi Thiết Trụ: “Có chuyện gì vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây