Cậu vội vàng liếc nhìn đôi mắt của Tiểu Tú rồi lại nhìn sang chỗ khác, không được tự nhiên mà ừ một tiếng.
Tiểu Tú đi sang bên cạnh để cậu tiến vào, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Nói xong lại hỏi: “Chắc vẫn chưa ăn, trong nhà không có đồ ăn, em nấu mì cho anh nhé?”
Lời chưa nói của Trần Vệ Quân còn bị nghẹn trong cổ họng, cậu xoa xoa cái mũi ừ một tiếng: “Đừng làm cầu kỳ quá.”
Cậu đẩy xe đạp đi vào, cố ý tạo khoảng cách với Tiểu Tú.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây