Vất vả lắm Tiếu Nguyệt Trân mới dỗ được Đại Hoa ngủ, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Bà than với Trần Hữu Kim: “Lúc ăn không nói muốn về nhà, vậy mà ăn xong rồi lại không chịu nhận người.”
Trần Hữu Kim im lặng làm việc, nghe Tiếu Nguyệt Trân lải nhải nửa ngày mới mở miệng cắt ngang: “Con nít thôi mà, ở chung lâu rồi thì ổn thôi.”
“Chỉ mong là thế.”
Tiếu Nguyệt Trân bĩu môi: “Ông nói xem có lạ hay không? Thường nói con gái giống cha, vậy mà tôi thấy Đại Hoa không giống Vệ Quân nhà mình chỗ nào hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây