Vương Tam Ni đã không xuống ruộng nhiều năm, làm việc rất qua loa, người khác đã nhổ xong một thửa, cô ta mới làm được mấy mét.
Cô ta còn không bằng một đứa nhỏ. Trưởng thôn cũng không thiên vị, buổi tối chỉ cho cô ta ba điểm.
Tiếu Nguyệt Trân nhìn thấy điểm số này thì suýt nữa bật cười, nghẹn về nhà mới nói với Trần Hữu Kim: “Không biết bị đứt sợi dây thần kinh nào rồi, chạy ra ngoài làm mất mặt.”
Trần Hữu Kim vẫn nói: “Đừng quan tâm đến nó.”
Ông ấy lấy vài cái bình bỏ vào gương rỗ, đặt nó ở một bên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây