Trần Vệ Quân hỏi: “Nhiều người như vậy, không ai đưa em đi khám bệnh à?”
Vẻ mặt của Vương Tam Ni cứng đờ, may mắn là cô ta không thể bị nhìn thấy trong bóng tối. Sau khi sắp xếp lại từ ngữ, cô ta nói với Trần Vệ Quân: “Bọn họ đều sợ phiền phức.”
Trần Vệ Quân không nói gì.
“Hôm nay em sợ chết khiếp, còn tưởng rằng đứa bé có vấn đề gì, nhưng mẹ anh còn chế giễu em, lúc về còn mắng em một trận, nói những lời như vậy với anh…”
Vương Tam Ni nhích lại gần Trần Vệ Quân: “Vệ Quân, em không biết mình đã làm sai ở đâu, mẹ cứ ghét em như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây