Trần Vân nhanh tay nhanh mắt chụp lấy, tim đập thiếu chút nữa rớt một nhịp: “Rơi vỡ con sẽ không có đồ để ăn nữa đâu!”
Thằng bé nghe không hiểu, còn cảm thấy thú vị, đẩy bình sữa trong tay Trần Vân hai cái, cười xong quay lại vùi vào trong lòng cô, ở trong lồng ngực không ngừng dụi.
“Được rồi! Được rồi!” Trần Vân ôm thằng nhóc ra xa một chút: “Con vẫn chưa ăn no à?”
Thiết Chùy vẫy vẫy tay, muốn túm lấy quần áo của cô.
Trần Vân không để nó túm, gạt tay ra chỗ khác: “Không còn đâu con trai, muốn cũng không còn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây